Chào các mẹ, cứ đọc những bài tâm sự của mọi người rất nhiều rồi bao lần định viết ra câu chuyện của mình rồi lại thôi. Nhưng hôm nay mình sẽ viết, viết ra để thấy mình được nhẹ lòng và mong nhận được những lời khuyên của mọi người.
>Bài liên quan:
- Muốn hạnh phúc, đừng là người phụ nữ đảm đang
- Làm người phụ nữ hạnh phúc
- 18 việc cần làm trước tuổi 30 để cảm thấy hạnh phúc ở tuổi 50
Mình sinh ra và lớn lên ở 1 vùng quê nghèo nhưng bố mẹ mình luôn cố gắng hết mình vì con cái, các chị em mình đều được học hành đến nơi đến chốn và đã thành đạt cả. Và ở cái vùng quê nghèo ấy thì nhà mình là 1 mẫu gia đình để mọi người nể phục và noi theo, bố mẹ mình chưa bao giờ cãi vã hay to tiếng bao giờ. Mình tự hào về điều ấy! Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ là dễ dàng cả, cứ tưởng khi con cái trưởng thành và thành đạt thì bố mẹ mình được nghỉ ngơi. Sóng gió đã ập đến gia đình mình. Chỉ 1 lần 2 bố mẹ mình có chút giận nhau, vô tình mẹ đã làm bố ngã ra đằng sau và đập đầu xuống. Bố đã bỏ mẹ con mình mà cứ thế đi…. Có vẻ như mọi việc không có gì quá to tát nếu như gia đình bên nhà nội không đưa đơn kiện mẹ mình và bắt mẹ mình phải vào tù. Nhà họ có tiền, có quyền lực nên mẹ con mình chẳng thể làm gì hơn được nữa mặc dù chị em mình đã quỳ xuống mà xin họ. Không cần nói chắc mọi người cũng biết, ở cái làng quê nhỏ bé ấy chuyện này sẽ là chủ đề mọi người bàn tán thế nào. Ở đời cũng có người tốt, người xấu, họ bảo vệ, họ thông cảm, nhưng cũng có người cười hả hê vào nỗi đau của người khác. Những ngày tháng đó thực sự quá khủng khiếp, mình phải sống trong nỗi đau đớn phải mất bố, xa mẹ và sống trong cả nỗi hận thù đến cùng cực.

mình phải sống trong nỗi đau đớn phải mất bố, xa mẹ và sống trong cả nỗi hận thù đến cùng cực
Mình đã gồng mình để vượt qua những ngày tháng ấy, vượt qua cú sốc này. Mọi thứ trôi qua cũng được hơn 2 năm, nhưng kể từ ngày đó mình sống khép mình hơn, hạn chế mọi mối quan hệ xung quanh. Chỉ tập trung duy nhất vào công việc và mong kiếm được thật nhiều tiền để lo cho mẹ, có lẽ cuộc sống này cũng còn 1% tình thương với mình vì công việc của mình cứ thế ngày một tiến triển tốt và ngày một thăng tiến. Con gái có thì, 28 tuổi không phải là 1 cái tuổi quá trẻ, anh chị dù không nói ra nhưng cũng lo cho mình. Trải qua bao sóng gió, mình cũng đã đủ mạnh mẽ để chống chọi với cuộc sống này, nhưng mình cũng lại bị mất niềm tin vào nó. Mình chẳng còn dám tin vào cái gì là hạnh phúc nữa, liệu có ai có thể hiểu được hoàn cảnh này của mình mà chấp nhận, liệu có gia đình nhà chồng nào chấp nhận? Mình không hy vọng vào điều đó và cũng không muốn đánh cược cuộc đời còn lại này của mình. Mình đã quyết định sẽ làm mẹ đơn thân, vẫn biết là suy nghĩ này ích kỉ quá nhưng mình sẽ cố gắng hết mình để làm người cha, người mẹ tốt của con và mang lại tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con.

Tôi quyết định làm mẹ đơn thân
Hiện tại mình đang làm thủ tục để học và giành học bổng du học cao học bên Pháp. Có lẽ cuộc sống ở một nơi khác xa lạ sẽ giúp mình nén được nỗi đau trong quá khứ và nó sẽ giúp mình bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Đọc chia sẻ của các mẹ đơn thân mình cũng hiểu nó nhiều khó khăn thế nào, nhưng các mẹ vẫn vượt qua được và nuôi con tốt vậy thì mình cũng sẽ làm được. Sẽ phấn đấu trở thành một người phụ nữ thành đạt và tự chủ về mọi mặt để có thể nuôi được con thật tốt. Cũng có lúc mình thấy chùn bước và mệt mỏi nhưng mình nghĩ đứa con sẽ là động lực duy nhất giúp mình vượt qua tất cả, rồi một ngày hạnh phúc sẽ mỉm cười thôi.
>>>Tôi đã chọn làm mẹ đơn thân như thế!
#cfsmedonthan