Medonthan.net- Đã 1 tuần sau ngày sinh nhật con yêu tròn 2 tuổi – của Ku Tí rồi đấy, Ku Tí ah! Đãng nhé mẹ phải viết bài này cho con đúng dịp sinh nhật con, nhưng mẹ bận quá, lại ốm nữa, mẹ không thể viết cho con được, thông cảm cho mẹ nhé. Dù lời văn không hay, chữ viết không được nhiều, nhưng mẹ sẽ cố gắng mỗi năm mẹ đều có thể ghi lại một vài điều gì đó về cuộc sống mà hai mẹ con mình đã đi qua.
Một năm qua có gì được gọi là thành công của 2 mẹ con mình không nhỉ? không có con ah! Có gì là thành tích cao không? cũng không có con ah! Có gì đáng nhớ, dấu quặt quan trọng, hay sự kiện gì trọng đại không? không hề có con ah!…. Chắc nếu đọc tới đây, con sẽ nghĩ: chẳng có gì đặc biệt, chẳng có gì đáng nhớ thì mẹ viết cái gì, viết để làm gì, có gì quan trọng đâu mà nói….. Nhưng con yêu ah, không phải điều gì quan trọng mới là đáng nhớ, không phải điều gì thành công mới là đáng quý, mà chỉ đơn giản là ta biết trân quý thời điểm hiện tại, biết an vui với nó mới đáng nói con ah!
Một ngày bắt đầu của mẹ từ lúc 6h00′ sáng, và kết thúc vào lúc 23h00′, cũng bình thường như bao người khác phải không con! Con sẽ nói: Mẹ chẳng đi làm ở đâu, sao phải dậy sớm thế, sao không ôm con ngủ thêm chút nữa? Mẹ cũng muốn lắm con ah, nhưng mẹ phải phụ bà ngoại dọn hàng, bán hàng mà con. Cả nhà mình 3 người trông vào cái quán của bà đấy con ah. Mẹ cũng thương bà ngoại lắm, năm nay bà 66 tuổi rồi, đáng nhẽ ở cái tuổi này bà phải được nghỉ ngơi vui vầy với con cháu, nhưng mẹ kém cỏi, chẳng thể cho bà được cuộc sống nhàn hạ, bà cũng thương mẹ con mình nên cũng vất vả, thức khuya dậy sớm để cùng kiếm tiền nuôi cả nhà mình đấy. Được cái Ku Tí có vẻ cũng biết thương bà và mẹ, không hay khóc lóc mè nheo, tự con cứ tha thẩn chơi một mình với đống đồ chơi. Nhưng Ku Tí hư nhất cái khoản lười ăn đấy, mỗi lần cho con ăn là mẹ mất ít nhất 30 phút cho 1 cốc sữa và 45 phút cho 1 bát cháo, mỗi lần cho con ăn xong thì mẹ cảm thấy người như vừa làm xong một công việc nặng nề ấy . Không biết đến bao giờ con mới tự giác trong việc ăn uống đây, chắc cũng đến lúc con đọc được những dòng chữ này ấy nhỉ. Sau bữa ăn cho con xong, mẹ lại tất bật với công việc hàng quán, nhiều khi cả ngày không biết đến lược chải đầu, có hôm mải làm đến trưa mới nhớ ra là mình chưa ăn sáng.
Có người đọc được sẽ nói, ở nhà làm gì mà cũng không chải được cái tóc, quên ăn sáng? Nhưng có phải những người ở nhà như mẹ là những người nhàn rỗi, ăn không ngồi rồi đâu, chẳng nhẽ chỉ có những người ra ngoài làm, xách túi lên công sở mới là làm sao, Con đừng bao giờ nghĩ như vậy nhé! Dù là bất cứ ngành nghề gì, cũng chỉ là phương tiện kiếm sống thôi con ah, đừng bao giờ so bì công việc này với công việc kia, đừng bao giờ tự ty về hoàn cảnh, công việc của mình. Mọi người nói con chậm hơn những bạn cùng trang lứa khác, 5 tháng mới biết lẫy, 10 tháng mới biết ngồi, 16 tháng mới biết đi, và giờ 2 tuổi rồi mà vẫn chưa nói được rõ và nhiều. Với mẹ thì con khỏe mạnh, không hay đau ốm là mẹ mừng rồi, còn việc nhanh hay chậm là tùy vào mỗi thể trạng của con người mà con, sau này có ai nói con chậm, không biết gì thì cũng đừng tự ty con nhé, vì có ai sinh ra cũng đều làm bộ trưởng hết đâu con, mỗi người một cuộc sống riêng mà.
Với nhiều người nếu trải qua cuộc sống của mẹ sẽ thấy thật chán nản, gia đình tan vỡ sớm, không xin được việc nhà nước, lại phải nuôi con nhỏ. Nhưng mẹ đã vượt qua được những điều đấy và giờ mẹ thấy cuộc sống của mẹ thật yên bình và hạnh phúc, hạnh phúc không phải khi ta có tất cả mọi thứ tiện nghi đầy đủ, mà hạnh phúc là khi mình biết trân trọng những gì đang có, khi mình biết vượt qua những điều khó khăn. hiện giờ mẹ có việc để làm này ( chủ hàng kiêm người phục vụ. có người để yêu thương này, là bà ngoại và con đấy, trai yêu của mẹ ah! và mẹ chỉ còn thiếu một người quan tâm, chia sẻ, lắng nghe những tâm tư của mẹ thôi, con sẽ làm người đấy nhé Ku Tí, hãy mãi là con và là người bạn thân thiết của mẹ nữa. Chúc con yêu thêm tuổi mới, ngoan hơn, hay ăn chóng lớn để sớm làm chỗ dựa cho mẹ.
Mẹ yêu con nhiều!
CFS gởi về medonthan.net
Để lại một bình luận