Lần đầu tiên em viết bài và tham gia một diễn đàn mẹ đơn thân, mong được mọi người ủng hộ và chia sẻ với em. Em năm nay 27 tuổi, em tốt nghiệp đại học nhưng hiện giờ không có việc làm và em đang ở quê. Em ở Cà mau, có mẹ nào ở Cà Mau thì kết bạn với em nhé. Em chẳng có một người bạn nào hết cả, em cũng không biết bắt đầu câu chuyện của mình từ đâu vì nó dài và hơi phức tạp, em cũng chưa biết mình có phải Single Mom thực sự chưa nữa vì em thử que 2 vạch và trễ một tuần , đi siêu âm bác sĩ bảo còn nhỏ chưa thấy gì.
>>> Xem thêm: Lựa chọn cuộc sống đơn thân là con đường cuối cùng mẹ phải đi
Em quen người đó đến nay được 2 năm, vui vẻ chẳng bao nhiêu mà xót xa và đắng cay thì quá nhiều. Quen nhau qua mạng xã hội và ở xa, trước đây em từng tổn thương rất nhiều trong tình cảm, anh ấy cũng vậy và anh ấy kể về người đó cho em nghe, em tạm gọi là A. Em đã mở lòng với anh ấy và chính thức quen nhau, anh ấy nói đã chia tay A. Em biết không thể bắt anh ấy quên ngay, và em là người đến sau, nên cũng cho anh ấy thời gian và em nghĩ dùng tình cảm chân thành làm anh ấy cảm động. Em gặp anh ấy lần đầu là em đi xe từ Cà Mau lên Tây Ninh ở với anh ấy 2 ngày.
Và một lần sau Tết em lên Tây Ninh ở cùng gia đình anh ấy nửa tháng. Đó có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất của em. Gia đình anh ấy nói rất thích em và tiếp đãi như người thân trong nhà, em có hỏi về A thì nhà anh ấy nói chẳng ai thích A. Họ nói A không tôn trọng người lớn, không nghe lời họ, rồi ăn nói dữ dằn nói chung là họ tỏ ra không thích. Sau này gia đình anh ấy về lại Bạc Liêu, anh ấy còn nói sẽ xuống gặp ba mẹ em cho biết, thình thoảng có nói chuyện với ba mẹ em. Ba mẹ em vui lắm cứ nghĩ sắp có rể. Được một thời gian, em thấy anh ấy thay đổi em nghĩ anh ấy có người khác, em hỏi thẳng anh ấy có thì chia tay nhưng anh ấy im lặng không trả lời, trong thời gian quen nhau cũng vậy anh ấy rất hay bận và ít nghe điện thoại và trả lời tin nhắn.
Đến một ngày mà ngày đó em không bao giờ quên, vì gần tới ngày kỉ niệm 1 năm quen nhau, em đã tưởng tượng bao nhiêu thứ tốt đẹp, em muốn làm rất nhiều điều cho anh ấy. Nhưng đó là ngày kinh khủng mà em không bao giờ quên trong cuộc đời mình. Sáng hôm đó, em gọi điện cho anh ấy thì con gái bắt máy. Đó chính là A, vỡ lẽ ra anh ấy và A đã quay lại từ lâu, A không biết, em cũng không biết. Thế là A và em cùng xuống gặp anh ta ở Sóc Trăng , em chạy xe từ Cà Mau lên, A từ Sài Gòn xuống.
Em đến nơi trước, thái độ anh ấy thay đổi hẳn rất lạnh lùng với em, tối A tới, anh ta bảo em ra đón A, rồi suốt quãng đường cứ lo cho A trong khi em chạy xe máy từ Cà Mau lên anh ta không hỏi thăm một tiếng, em đã yêu anh ta rất nhiều và trao tất cả niềm tin, em là người rất yếu đuối trong tình cảm, có thể nói em lụy tình anh ta, anh ta nói chia tay em, thật sự nó quá đột ngột, em không chấp nhận được, rồi anh ta bảo em về giữa đêm khuya để anh ta ở lại cùng A! Em không chịu cứ đi theo 2 người đó suốt, rồi cuối cùng ở nhà nghỉ sáng mai về, anh ta bắt em ở một phòng , 2 người đó một phòng, lúc đó thật sự em rất điên, em không kiềm chế được cảm xúc, me đánh anh ta một bạt tay, rồi anh ta đánh lại em, đêm đó em ở phòng một mình em cứ đập đầu vào tường suốt.
Em không chịu nổi cảnh kế bên là người mình yêu đang ở với một người khác. Em đã yêu anh ta rất thật lòng và bằng cả trái tim. Yêu anh ta hơn cả bản thân mình, cái gì cũng nghĩ cho anh ta trước. Sáng hôm sau, anh ta muốn thoát khỏi em nên đã cùng A gạt em và họ bỏ đi với nhau. Anh ta thật ác độc khi biết em bị mất tiền, em cũng chưa ăn gì cả ngày mà nhẫn tâm bỏ lại em. Bà chủ trọ thấy em tội nghiệp đã cho em ăn cơm và bớt tiền trọ rồi khuyên em rất nhiều, và chỉ em biết 2 người đó trốn đi rồi. Lúc đó thật sự em không để ý đến xung quanh thế nào có lẽ trông em rất tội nghiệp và đáng thương.
>>> Xem tiếp: Nhật kí mẹ đơn thân em nhận ra em chỉ là người đến sau -phần cuối
CFS gởi về MDT