Em chào các chị!
Khi em ngồi đây viết những dòng này lòng em rất hoang mang. Em không biết mình phải làm sao? Làm như thế nào để vẹn toàn nữa các chị à.
Em tham gia hội những bà mẹ đơn thân từ rất lâu rồi, em đã đọc rất nhiều tâm sự của các chị, em thấy có quá nhiều nghịch cảnh và đau khổ xảy ra đến với các chị. Có những mẹ đơn thân thật mạnh mẽ, em rất nể phục nhưng cũng có những chị yếu đuối và mất phương hướng.
Em chia sẽ lên đây vì muốn nhận những lời an ủi, động viên và khuyên nhủ từ các chị. Em rất mong mình sẽ tìm ra được hướng đi đúng đắn cho mình.
Em năm nay học năm thứ 4 cũng chuẩn bị ra trường rồi, việc học và mọi thứ cũng có nhiều áp lực lắm. Em lại là dân tỉnh lên ở trọ cũng gặp nhiều khó khăn, từ nhỏ gia đình em không được vui vẻ hạnh phúc, trong lòng em luôn mong mỏi sau này sẽ có được một gia đình hạnh phúc. Cho con em một mái ấm gia đình thật sự. Em là người sống tình cảm và có lẽ thường làm việc theo cảm xúc của mình nhiều hơn nên em hay nhận lấy đau khổ cho riêng mình.
Năm em học lớp 12 ở quê em có quen bạn trai cùng lớp, cũng rất yêu thương nhau nhưng do gia đình em cha mẹ rất nghiêm khắc nên bản thân em cũng không dám vượt qua giới hạn. Nhưng rồi có một buổi trưa lúc em đi học về, ba mẹ em đều đi làm cả. Anh ấy (con của bạn ba em ) lẽn vào nhà lúc cửa nhà em chỉ khép hờ thôi ( vì em không hề nghĩ đến trường hợp có người vào nhà ban ngày như vậy) khi nhìn thấy anh ấy đột nhiên xuất hiện trong nhà như vậy em rất sợ, nhưng anh ấy cũng là người hay đến nhà em chơi nên bản thân em cũng không có phản kháng gì mạnh mẽ lắm. Chỉ bảo anh ấy ra ngoài ngồi chơi ( lúc đó anh ấy đang đứng trước cửa phòng của em) rồi tự nhiên anh ấy tiến đến và dỡ trò đồi bại với em. Em rất hoảng loạn, sợ sệt, phản kháng nhưng anh ấy thật sự quá mạnh, bản thân em thật sự không chống cự được và em chỉ biết khóc. Đó là nỗi ám ảnh của em cho đến sau này.
Sau sự việc đó em chỉ biết khóc và gọi ba mẹ em về, anh ấy bảo là không kiềm chế được, thương em, muốn cưới em. Xin lỗi ba mẹ em và ba mẹ anh ấy cũng qua xin lỗi. Lúc đó em rất hận, hận lắm các chị à chỉ muốn giết chết hắn thôi chứ sao mà lấy loại người như vậy được. Còn ba mẹ em thì giận và buồn lắm, không muốn làm to chuyện gì sợ mất mặt gia đình nên cũng im lặng còn em thì nhất quyết không lấy loại người như hắn làm chồng. Ba em phong kiến lắm, ba xem chuyện như vậy là xấu mặt nên ba em không thèm nhìn mặt em ( dù em là người bị hại) còn mẹ em thì chỉ nhìn em mà khóc. Lúc đó em suy sụp tinh thần ghê lắm, em chỉ còn có mỗi người bạn trai là để nương tựa.
Ấy vậy mà khi em kể xong bạn đó nhìn em với ánh mắt như em là đứa hư thân vậy, không những không an ủi em mà còn bỏ mặc em nữa. Nhưng sau đó vài hôm thì bạn đó có gặp em và xin lỗi, nói đau lòng thay em nên vậy. Rồi bạn đó còn nói là muốn cùng em lâu rồi mà không dám, rồi muốn gần nhau hơn nhiều thứ lắm, không lẽ em không thương bạn ấy, em lo sợ, không đồng ý thì bạn ấy giận em rồi nói nhiều câu em đau lòng lắm. Lúc đó em thấy bản thân mình thật yếu đuối và nhu nhược, em cũng đã chấp nhận.
Ấy vậy mà đến hết năm 12 bạn đó nói chia tay em, nói em không ra gì, nói em hư thân. Lúc đó em đau lòng lắm kiểu như mọi hy vọng bị sụp đổ hết vậy. Còn hâm dọa sẽ đến nói cho gia đình em và mọi người biết em hư đốn thế nào. Em cảm thấy thất vọng, sợ hải và mất hết niềm tin. Em rất sợ, rất sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của ba, nước mắt của mẹ nên những ngày tháng ôn thi đại học sau đó em sống trong lo âu và sợ hải. Đó là những tháng ngày mà em bắt đầu bệnh trầm cảm nó ảnh hưởng em đến tận bây giờ.
Lên Sài Gòn học, em không tiếp xúc với ai cả, thu mình vừa đi làm vừa học. Em mong muốn dùng học vấn của mình để thay đổi cuộc đời mình. Em không còn tin vào con trai nữa, họ thật đáng sợ. Em cảm nhận mấy bạn nam trong lớp cũng toàn là thứ ham vui, ham lạ mà thôi và em bây giờ không còn ngờ ngệt như trước nữa. Cho đến cuối năm 2 ngày em gặp được “người ấy”, “người ấy” nhỏ hơn em 1 tuổi vừa mới vào trường. Tụi em gặp nhau ở một lớp học bên ngoài, “người ấy” là một người vui vẻ, hòa đồng và rất chững chạc.
Lúc đầu em chỉ xem như em trai thôi nói chuyện qua lại tâm sự, rồi “người ấy” theo đuổi em. Em lúc đó thật sự cũng bị “người ấy” làm cảm động nhưng bản thân em có quá nhiều điều phức tạp em cũng không muốn “người ấy” biết với lại em cũng nghĩ là “người ấy” còn trẻ con suy nghĩ chưa chính chắn nên không đồng ý. Và thời gian đã làm “người ấy” chứng minh cho em thấy rằng “người ấy” không phải trẻ con, không phải suy nghĩ nông cạn, “người ấy” thương em thật lòng. Rồi em và “người ấy” cũng đến bên nhau, em cho “người ấy” và cũng cho chính em một cơ hội.
Em kể cho người ấy nghe tất cả về em, mọi chuyện đau khổ và cả bệnh tình của em. “người ấy” không những không bỏ rơi em mà còn thương em nhiều hơn, bên cạnh quan tâm chăm sóc em, giúp em vượt qua những giai đoạn khủng khiếp của bệnh trầm cảm ( bệnh làm em khổ lắm, khóc , vật vã, kích động…)
Em càng ngày càng cảm nhận được “người ấy” rất yêu em không phải qua lời nói mà là hành động và em nghĩ mình đủ chính chắn để có thể cảm nhận một con người. Gia đình “người ấy” cũng rất gia giáo, ba mẹ “người ấy” rất khó, và “người ấy” lại là con một nữa, học tập rất giỏi và em rất ngưỡng mộ. “người ấy” đã vì em mà cố gắng và thay đổi rất nhiều. Em tự nghĩ là mình yêu “người ấy” và “người ấy” cũng yêu mình thì có gì phải ngần ngại, em cũng không phải là người cổ hủ chỉ là em muốn dành điều ấy cho người mà em yêu thương thôi. “người ấy” cũng luôn giữ gìn cho em sau những lần như vậy, bởi vì chúng em vẽ ra tương lai tươi sáng là có một gia đình hạnh phúc. Và “người ấy” cũng đang cố gắng học thật tốt để sau này cho em một gia đình như em mong muốn. Em cứ nghĩ hạnh phúc đã mĩm cười cùng em, cho dù bệnh em không khỏi nhưng dù sao cũng có “người ấy” bù đắp và cho em những tháng ngày ấm áp.
Nhưng chuyện không ai ngờ được các chị ạ, cách đây 2 ngày em biết tin mình mang thai. Em không thể tin vào mắt và tai mình nữa. Em đi khám bác sỉ bảo thai được 6 tuần rồi các chị ạ, bé tí như hạt gạo ấy nhỉ. Em nói thật và vừa có vui và vừa có hoang mang nữa. Em rất thích trẻ con, em từng nghĩ sau này có con sẽ yêu thương con nhiều lắm. Nhưng em không nghĩ con lại đến với em bất ngờ và không phù hợp như lúc này. Em chưa chuẩn bị tâm lý cũng như mọi thứ để chào đón con đến với thế giới này.
Em và “người ấy” có một cuộc nói chuyện, “người ấy” rất bất ngờ, em hiểu cảm giác ấy. Chẳng ai có thể tin nổi điều này. “người ấy” suy nghĩ khá lâu và nói là khuyên em bỏ thai đi. “người ấy” nói biết em sẽ đau lòng và tổn thương nhưng bây giờ không phải là lúc sinh bé ra. Cả hai đứa đều đang đi học làm sao có thể làm cha mẹ được. Làm sao có thể sinh con rồi nuôi con lớn, “người ấy” không muốn sinh con ra rồi cho em và con cuộc sống khổ cực, “người ấy” nói tương lai của em còn sáng lạng, “người ấy” muốn giúp em có cuộc sống tốt hơn.
Nếu bây giờ em sinh con có thể em sẽ không thể tiếp tục việc học và gia đình của “người ấy” và của em sẽ đều không chấp nhận. “người ấy” không thể bỏ đi cùng em được, “người ấy” còn có gia đình còn có tương lai không thể rủ bỏ tất cả. “người ấy” năn nỉ em, ôm em và an ủi ( lúc đó em khóc nhiều lắm) em vì “người ấy” một lần. Em đòi bỏ đi thật xa để sinh con nhưng “người ấy” không cho, “người ấy” bảo không muốn xa em, mong em vì “người ấy” lần này. “người ấy” cũng rất đau lòng nhưng mà không còn cách nào khác cả, mình phải chọn cách nào toàn vẹn nhất. “người ấy” nói là không thể đưa em đi phá được nhưng mọi chi phí và chăm sóc em những ngày sau đó “người ấy” sẽ lo cho em. “người ấy” nói “ hãy tin anh, anh rất yêu em”. “người ấy” nói chắc chắn sau này sẽ cho em một gia đình hạnh phúc đúng nghĩa. Em càng nhất quyết không chịu thì “người ấy” khóc, hỏi em là giờ muốn “người ấy” làm sao nữa. Em nói là để em suy nghĩ, em chỉ có 2 ngày suy nghĩ thôi các chị ạ. Để lâu thai lớn lên muốn bỏ cũng tội lắm.
Em thật sự hoang mang nhưng không có ai để có thể tâm sự, tạm thời vẫn chưa ai biết em có thai tại em cũng không có dấu hiệu gì bất thường cả. Em có nên tin “người ấy” không các chị? Em thương “người ấy” nhiều lắm.
Bây giờ em đứng giữa ngã ba đường không biết chọn gì nữa? Các chị giúp em được không?
- Em bỏ thai để mọi thứ bình thường rồi sau này cũng “người ấy” xây dựng gia đình có những đứa con khác.( Nhưng em nghĩ đến con em biết là tội lắm, em nghe kinh phật em biết tội phá thai nghiệp rất nặng. Em không muốn thật lòng không muốn nhưng đường nào mới là tốt đây các chị? Liệu em phá thai rồi em có hạnh phúc không? Em có sống được thanh thản và thoải mái không? Nhưng em bây giờ đang uống thuốc điều trị bệnh trầm cảm vậy không biết em bé có bị ảnh hưởng không các chị , em cũng rất lo sợ.)
- Em vẫn giữ con, rồi bỏ đi đâu đó sinh con và nuôi con ( Nhưng bây giờ em đang học năm cuối bỏ đi là bao nhiêu, công sức 3 năm học là bỏ hết, cha mẹ em sẽ thất vọng lắm. Một mình,sức khỏe em thì yếu sao có thể vừa đi làm vừa mang thai, rồi còn sinh con ra nữa. Chắc chắn con sẽ phải sống khổ cùng với em rồi nhìn con vậy có phải tội lắm không các chị? Em không thể nói cho gia đình em biết được vì em hiểu rất rõ ba của em, ông ấy sẽ không cưu mang em đâu còn quay qua trách mẹ em không biết dạy con, gia môn bất hạnh. Em nhìn thấy cảnh đó đau khổ lắm các chị ạ, rồi mọi người bàn tán sao gia đình em chịu được. Và em biết để giữ kín ba mẹ em sẽ bắt em bỏ và tìm người gả em đi cho xong. Em không hề muốn vậy nên em không để gia đình em biết được.)
Chuyện này là do em tự nguyện em không muốn đổ hết lỗi cho “người ấy”, dù sao “người ấy” cũng chưa đủ khả năng và bản lĩnh để có thể gánh vác trách nhiệm lớn như vậy. Mình làm mình phải chịu đúng không các chị?
- Nếu đến đường cùng chắc em và con cùng dìm mình dưới sông quá các chị à. Giờ em hoang mang cùng cực. Cảm thấy bế tắc quá, kiểu nào cũng không được. Em phải làm sao?
Em biết em nói rất dài dòng tại em đang rất lo lắng nên mong các chị đọc qua thông cảm.
Em mong nhận được lời khuyên và sự chỉ dẫn tận tình từ các chị. Giúp em lựa chọn xem như thế nào là tốt nhất và em phải làm gì các chị ạ.
Em cảm ơn các chị đã đọc qua tâm sự của em.
Em thân chào các chị ạ
>>> Lựa chọn cuôc sống mẹ đơn thân là con đường cuối cùng mẹ phải đi
Cfs gởi về MDT