>>>Phần Trước: Lựa chọn cuộc sống mẹ đơn thân là con đường cuối cùng mà mẹ phải đi- P1
Dù ba con về lại, nhưng chưa 1 lần hỏi han về con, chỉ duy nhất khi đó con được 4 tháng, đã biết giới tính, nên hắn mới hỏi thăm, có lẽ trong thâm tâm của những con người nhà đó, nếu con là con trai, họ sẽ nhận con là cháu, lúc đó mẹ cũng ước cho con của mẹ là con trai để không phải khổ như mẹ, để ít ra con có cha, và có lúc mẹ nghĩ nếu là con trai mẹ cũng không cho con người tệ bạc đó nhận con. Đơn giản vì hắn không xứng đáng, 1 thằng đàn ông vô trách nhiệm thì không có quyền có con, không có quyền được làm cha. Vậy mà khi nghe mẹ nói con là con gái, người ta đã không hỏi han gì đến con nữa, tất cả mối hận đó mẹ còn ghi mãi con à.
Mỗi ngày con lớn lên trong bụng mẹ là mỗi ngày mẹ hạnh phúc, hạnh phúc vì có con bên cạnh, mẹ luôn nghĩ có lẽ khi thấy con chào đời ba con sẽ thay đổi quan điểm, sẽ nhìn nhận mẹ con mình. Nhưng mẹ đã lầm.
Tháng 6 ba con nghỉ làm, đi về quê, mẹ không biết vì sao, chỉ biết về cả tháng trời, không liên lạc, không hỏi han gì đến mẹ. rồi cha của ba con vô Sài gòn, mẹ cứ nghĩ ông ta vô vì chuyện của mẹ con mình, nhưng 1 lần nữa mẹ lại rơi xuống vực khi ông ta nhìn thấy mẹ bầu bự vẫn chẳng hỏi han gì mặc dù biết đó là cháu mình. Ông ta vô ở lại nhà trọ của mẹ mấy hôm để tìm thằng con út của ông. Rồi về, chẳng nói gì đên chuyện mẹ con mình. Ba con vô lại SG, đi tìm việc khác, bên Tân phú, bắt đầu đi làm về muộn hơn, có khi không về.
Tối 1-10-2013, như mọi ngày đi làm về, nấu cơm nhưng không muốn ăn, rồi lên giường nằm, tự nhiên thấy nước chảy ra, mẹ tưởng mình mắc tiểu thì gọi điện cho dì 3 con, rồi mẹ gọi cho ba con. Ba con về chở mẹ đi bệnh viện vì mẹ bị vỡ ối. vô bệnh viện Hồng đức ở gần nhà trọ, bác sĩ khám rồi hỏi mẹ muốn sinh con ở đâu, vì đây là bệnh viện dịch vụ nên mắc lắm, mẹ thầm cám ơn ông bác sĩ và mấy y tá trực đêm ở đó, họ đã khám, chăm sóc và quan tâm mẹ mà không lấy 1 đồng tiền khám. Cô y tá giúp mẹ mặc đồ cho khỏi chảy ối rồi bác sĩ dặn mẹ phải đi taxi đến bệnh viện Gia định. Đến bệnh viện làm thủ tục, lúc đó dì út con đi chơi ở Sài gòn nên cũng kịp ghé qua, ba con bỏ xe ở BV Hồng đức cho dì út chạy , lên taxi với mẹ, lúc đó mẹ lo lắng quá nên không kịp nhận ra, ba con còn chưa rửa mực in trên tay, chưa tháo cả nón bảo hiểm, thậm chí ổ bánh mì mua còn treo trên xe chưa kịp ăn mà mẹ thấy thương ba con lắm.
Làm thủ tục ở bệnh viện, y tá đẩy mẹ vô phòng chờ, ôi phòng 1 giường nằm 2 người, cái bụng thì to, cái giường thì nhỏ, mẹ lại vỡ ối sớm nên không được đi lại mà phải nằm 1 chỗ không thì bị sa dây rốn. y tá kêu ba mua sữa cho mẹ để có sức và con cũng có sức vì mẹ đói. Rồi ba con đăng ký phòng dịch vụ cho mẹ được thoải mái. Ngày đi sinh con mẹ cảm nhận rõ sự quan tâm, tình yêu ba con dành cho mẹ con mình, nhưng tại sao, tại sao lại đối xử với mẹ như vậy, tại sao phải bỏ rơi mẹ con mình.
Gần 11 giờ đêm, mẹ cảm nhận những cơn đau đầu tiên, râm ran nhưng khó chịu vô cùng, lúc đó dì út ở lại với mẹ, ba con ra ghế đá nằm. mẹ đau, dì út sợ lắm, chạy ra kêu ba con vô với mẹ, ba con nằm trên ghế nhưng vẫn không yên, vì mỗi lần mẹ đau là ba con lại ngồi dậy, lại chạy qua hỏi y tá, hỏi bác sĩ, rồi dẫn mẹ đi khám xem sắp sinh chưa.
Gần 1 giờ tối, y tá đẩy mẹ vào phòng chờ sinh, ba con đi theo.
Rồi sau đó, mẹ nằm chờ, chờ nhìn thấy con, con của mẹ quậy lắm, vậy mà lúc đó con không đạp nữa, mẹ lo lắng, mẹ đau, mẹ chờ, mẹ niệm Phật, mong Phật sẽ phù hộ và làm cho mẹ bớt đau, mẹ đếm thời gian qua từng phút, từng phút trôi qua, đến gần 5 giờ sáng, bụng mẹ đau dữ dội, mẹ chịu không nổi nữa. đến gần 6 giờ, bụng mẹ nhăn nhúm, ẹo ọ vì con đạp, con quẫy, con đòi ra, y ta dẫn mẹ vô phòng sinh, mẹ đã cố hết sức, rồi con ra đời lúc nào mẹ không hay, mẹ mệt quá không hay không biết và thậm chí không nghe tiếng con khóc nữa. Lát sau người ta đưa con cho mẹ xem, một bé con đáng yêu. Mẹ sinh con 6g10’ sáng. Con được đưa vào lồng hấp cho ấm rồi đưa ra với mẹ. 7 giờ sáng, ba con được vào gặp mẹ con mình, ba nhìn con vẻ ngạc nhiên vì mặt con trắng mốc dính đầy bã (có lẽ do mẹ ăn cháo quá nhiều). Nhìn con được tí thì ba con phải ra ngoài. Ba kể ba đã chờ con từ 2 giờ, lúc đi theo, ba thấy người ta chuẩn bị sẵn quần áo và khăn cho con, nên cũng về phòng chuẩn bị, rồi lấy ra ngồi ghế đá chờ, chờ đến khi con được sinh ra, chờ đến lúc này để nhìn thấy con.
8 giờ mẹ được về phòng, y tá đẩy mẹ đi con nằm dưới chân mẹ, ai cũng nhìn con, mẹ thắc mắc không biết tại sao, nhưng khi nhìn xuống chân mẹ thấy, ôi cục cưng của mẹ, cái chân nhỏ xíu dơ lên đạp quẩy, con mẹ đã quậy phá rồi đó. Về phòng Mẹ muốn cho con bú sữa mẹ, nhưng không biết cách nên con khóc quá chừng, lát sau bà ngoại con vô, giúp mẹ cho con bú, tội con, bé con của mẹ. Ba con đã mua sẵn sữa cho mẹ, sữa cho con, và vật dụng , nhưng bị bắt ngồi ở ngoài chờ, mẹ nghe bà ngoại con kể ba ngồi dưới đất ôm cái bình thủy nhìn thấy thương lắm, nghĩ lại mẹ thấy thương ba con lắm.
3 ngày ở Bệnh viện, ba con thăm mẹ con mình được 1 lần là khi về phòng, ba sang nhìn con rồi tối lại đến ẵm con 1 lần, rồi hôm sau đi làm về, ba con gọi cho bà ngoại con, không biết nói gì đó, hỏi thăm con hay sao đó, rồi ba con dọn đồ đạc của mẹ đem vô bệnh viện, gần 12g đêm ba con mới xong để đem vô. Đó là lần cuối cùng mẹ gặp ba con. Mẹ đã khóc không biết bao nhiêu lần. Khóc vì không hiểu ba con đang nghĩ gì, khóc vi ông trời không công bằng, cho con đến bên mẹ nhưng 1 lần nữa lại lấy đi tình yêu của mẹ.
Ngày xuất viện, đi taxi về, ba con đã gọi taxi đưa mẹ con về quê. Về nhà mẹ không còn có thể nghĩ gì hơn, chỉ hy vọng ba con sẽ về thăm mẹ con mình, sẽ về khi con đầy tháng. Lần nào mẹ cũng hy vọng để rồi thất vọng thật nhiều.
Đầy tháng con, mẹ mong ba con về lắm. Mẹ muốn tên con có cả họ của ba con, nhưng thậm chí 1 tin nhắn hỏi thăm cũng không có, bên nhà ba con cũng không ai hỏi han gì. Vậy là mẹ quyết định tên của con sẽ là “ K Ngọc Minh”, cái tên kiêu hãnh, mang sự mạnh mẽ, sự thông minh sáng suốt, và nhất là con là viên ngọc của mẹ.
Trong tháng con ngoan lắm, không khóc đêm, bú mẹ nhiều, con mau lớn, và vô cùng đáng yêu, lại còn hay cười nữa. Con gái mẹ mạnh mẽ, mẹ biết điều đó. Con gái của mẹ giống mẹ lắm, nhìn con mẹ không còn nghĩ gì nữa, tất cả chỉ dành cho con thôi. Nụ cười của con khiến mẹ quên đi tất cả mọi nỗi đau, cả tinh thần lẫn thể xác. Người ta nói đau đẻ là nỗi đau thể xác lớn nhất, và đau vì tình yêu khiến người ta khó có thể vượt qua, vậy mà, cũng 1 lúc mẹ đã phải chịu 2 nỗi đau này con gái ạ, chỉ có con, con mới có thể giúp mẹ xoa dịu mọi nỗi đau. Mỗi ngày trôi qua với mẹ lẫn lộn giữa đau và hạnh phúc, dần mẹ cũng quen, rồi mẹ quen với cảm xúc này, rồi mẹ vô cảm và chỉ còn thấy vui thật nhiều khi có con bên cạnh, cười cười, khóc khóc cùng với mẹ. Vì mẹ yêu con nhiều lắm lắm.
Nói về công ty của mẹ, khi mẹ có thai con, mẹ đã làm đơn xin được vô bảo hiểm, và họ đã đồng ý, mẹ thầm cám ơn vì điều đó đã giúp mẹ có 1 khoản tiền để lo cho con sau này. Khi sinh con xong 6 tháng mẹ vô làm lại, mọi thứ vẫn ổn, chỉ có công việc của mẹ thay đổi, mẹ tạm thời làm vị trí khác. Và vô tình vị trí đó giúp mẹ được tăng lương, vì mẹ không chịu thua bất cứ công việc gì. Và nhất là vì mẹ tìm được công ty khác trả lương cao hơn ở cty này nên mẹ định nghỉ làm, vì cần người nên họ đã giữ mẹ ở lại. Nhờ đó mà mẹ đủ tiền để nuôi con. Ai cũng sợ mẹ không nuôi con nổi, mẹ cũng nghi ngờ điều đó, nhưng ông bà ngoại nuôi 4 người con được thì mẹ sẽ nuôi con được , mẹ tin như vậy.
Mẹ đã nhiều lần cố liên lạc với ba con nhưng không được. Ba con cố tình trốn tránh 2 mẹ con mình , trốn tránh cái trách nhiệm mà lẽ ra ông ta là người phải nhận. đến khi liên lạc được, thì phũ phàng thay ba con nhắn và nói rằng ngày xưa quen mẹ là vì 1 lời thách đố của 1 người bạn, chứ trong thời gian qua chưa hề yêu thương hay thật lòng với mẹ, cũng chưa từng nghĩ con là con của hắn ta. Sự thật này làm mẹ đau lắm, không thể tin được người mà mình tin tưởng trong suốt thời gian qua lại lừa dối mình. Không biết là như vậy hay là suốt thời gian qua mẹ đã tự lừa chính bản thân mình rằng ba con yêu mẹ. Chưa 1 lần nói yêu, chưa 1 lần tính đến việc cưới nhau vậy mà mẹ lại mù quáng, mù quáng để có con, rồi giờ thất vọng. Đó có phải là sự thật. người ta sẵn sàng dẫm lên tình cảm của người khác chỉ để thỏa mãn cái tôi của mình, chỉ để thắng trong 1 lời thách đố, thật khốn nạn phải không con. Mẹ lại ngu ngốc tin để rồi bị lừa như 1 con rối, cuối cũng nhận lấy tất cả đau khổ về mình.
Cái tết đầu tiên, con gái mẹ được 4 tháng tuổi, mẹ và con nhận lì xì nhé. Thời gian ở nhà bà ngoại chăm lo cho mẹ con mình rất kỹ, mẹ tự hứa sau này mẹ sẽ bù đắp lại cho ông bà ngoại con thật nhiều vì những tổn thương mà mẹ đã gây ra cho họ, vì mẹ yêu ông bà ngoại con nhiều lắm, yêu hơn cả bản thân mình nữa.
Con được 6 tháng, Bà ngoại lên Sài gòn với mẹ để giữ con cho mẹ đi làm. Đó là khoảng thời gian vui vẻ, mẹ được sống lại với tuổi thơ của mình, được sống bên cạnh Mẹ mình, đã lâu rồi hơi ấm và tình yêu của Người đã không còn bên cạnh Mẹ. ngày còn nhỏ có bao giờ nghĩ lớn lên phải đi xa Mẹ, để thấu hiểu và yêu thương Mẹ hơn, để biết Mẹ phải khó khăn và vất vả như thế nào để nuôi mấy đứa con khôn lớn. vậy mà mình lại làm cho Mẹ của mình khổ, làm cho Người đau đớn, mẹ biết nỗi đau mà Người phải chịu đựng gấp trăm lần những gì mình phải chịu, biết những sai lầm của mình khiến Mẹ phải khóc nhiều. Con xin lỗi Mẹ. “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ” bây giờ mẹ mới thấm thía. Mẹ cám ơn bà ngoại con nhiều lắm. vì nhờ có người bao dung che chở mà mẹ như sống lại lần nữa sau bao nhiêu khó khăn vấp ngã.
Thôi nôi con, con đã bốc 1 cây kéo, sau đó lại lấy cây lược, con gái mẹ điệu thế đấy, mẹ mong con gái mẹ hạnh phúc thật nhiều. Mẹ ước gì con gái tiếp nối được ước mơ còn dang dở của mẹ. Mẹ vẫn mơ về đôi tay được cầm kéo, không phải để cắt tóc cho người ta, mà là để tạo ra tác phẩm thời trang tuyệt đẹp.
Con gái mẹ chậm biết đi lắm, đến khi thôi nôi con mới biết đứng chựng tí xíu thôi, mãi đến 14 tháng mới chập chững đi rồi đến 15 tháng mới đi được vài bước. Con à, “hãy vững tin, mẹ bên con, dõi theo con từng bước chân, ngày mai sau khi con lớn khôn, đường đời không như con ước mơ, hãy đứng lên và vững bước trên đường xa”.
Hãy yêu thương bà ngoại con thật nhiều, vì con, Người đã chịu nhiều điều tiếng không tốt, ngay cả ông ngoại con cũng xỉ vả Người. Những bước đi đầu đời, những câu nói đầu tiên, miếng cơm đầu tiên khi con ba tháng, cả giấc ngủ của con đều là do một tay Người chăm chút, mặc dù mẹ con mình chính là người mang tội lớn nhất trong cuộc đời của Người.
Tết năm 2015, mẹ với con về nhà ngoại, rồi một mình mẹ với con lên vì bà ngoại không lên giữ con nữa, mẹ gửi con đi nhà trẻ. Nhà trẻ ở gần nhà trọ mình ấy, lúc trước bà ngoại vẫn hay ẵm con qua cho con làm quen với cô giáo, để sau này mẹ gửi con đỡ vất vả. Thế đấy, tình thương của Người bao la như thế đó, từ những điều tưởng chừng đơn giản và khó có thể nhìn ra được.
Ngày đầu đi học, con khóc nhiều nên mẹ xin về trưa để đón con, cô giáo nói con ngủ rồi nên chiều mẹ mới qua đón con, con khóc cả tuần, nhưng mẹ biết con gái mẹ mạnh mẽ lắm, nên chỉ 1 tuần con đã làm quen được và không khóc nữa. Nhưng con lại bệnh, con bệnh cả tháng, 2 tháng đi học là con bệnh suốt, tội nghiệp con gái của mẹ. Mẹ xin lỗi vì đã không làm được điều tốt nhất cho con. Giờ con gái đã 19 tháng rồi, mẹ mừng vì điều đó, và mẹ luôn muốn nói với con là mẹ rất yêu con. Mỗi ngày nhìn thấy con ngủ, con cười con chơi, mẹ hạnh phúc vô cùng, mẹ cám ơn ông trời cuối cùng cũng đã công bằng với mẹ, vì đã mang con đến bên mẹ, nhưng kẻ xấu vẫn còn sống rất tốt, nên mẹ vẫn còn không hài lòng, mẹ không cam tâm, mẹ muốn ba con phải trả giá cho những gì hắn đã làm.
Con gái càng lớn càng hung dữ nhé, vậy nhưng mỗi lần làm mẹ giận con cũng sợ lắm, mẹ giận là con lại hun hít rồi nói đủ thứ mà lúc đó mẹ không hiểu con yêu của mẹ muốn nói gì, chỉ thấy hạnh phúc và yêu con nhiều lắm, có bao giờ mẹ giận con được. Mẹ muốn kềm chế cơn giận để không mắc phải sai lầm, mẹ không muốn tuổi thơ của con bị ám ảnh bởi đòn roi và tiếng la mắng. Vậy là người ta cho mẹ là nhu nhược, là quá cưng chiều con, như vậy con sẽ hư. Mẹ cũng không biết con có thể hư không nữa. Mẹ hy vọng mẹ không sai khi dạy con, mẹ không muốn con có tuổi thơ đòn roi. Hồi nhỏ mẹ cũng không bị đánh đòn nhiều nên mẹ cố gắng làm điều tốt nhất cho con. Yêu con.
Trải qua tất cả nỗi đau, mẹ biết rằng, con người ta đến 1 lúc sẽ bắt gặp giới hạn của mình, và mẹ đã đi đến giới hạn đó, mẹ không còn cảm thấy đau vì ba con, không còn cảm thấy buồn hay cô đơn vì bên cạnh mẹ có con, vì con là thiên thần nhỏ, mỗi ngày ôm lấy chân mẹ, mỗi ngày thấy mẹ là lại “ẵm”, rồi cứ rúc vô nách mẹ mỗi khi ngủ để được mẹ yêu thương, vuốt ve, được mẹ ôm vào lòng, cho bú dòng sữa mẹ ngọt ngào, ấm áp. Mỗi ngày trôi qua như thế, hạnh phúc thật nhiều trong gia đình nhỏ xíu chỉ với 2 mẹ con mình.
>>> Xem thêm: 6 điều tuyệt vời khi làm mẹ đơn thân
Sau này khi con lớn lên, hãy đối xử tốt với anh hai Bin (là con của dì 3 con), từ lúc con còn rất nhỏ, anh hai đã luôn nhường nhịn con, vì thế mà con luôn ăn hiếp thằng bé. Chẳng bao giờ giữa hai anh em, con là người dưới cơ cả. Mẹ nhớ hôm 30/4 về nhà ngoại chơi, anh hai với con chơi với nhau, câu đầu tiên khi anh hai thấy con là “đừng có đánh anh hai nữa nha”, tội nghiệp cu Bin, luôn bị con ăn hiếp. Bà ngoại giữ hai anh em con có tí xíu mà không biết phải can bao nhiêu hiệp “sáp lá cà” của hai anh em, mà anh hai là người chịu thua vì anh luôn nhường con. Con yêu à, cuộc đời này mẹ biết không dễ để bước đi, nên ai rồi cũng phải tập cho bản thân mình tự vệ, nhưng mẹ mong con là đứa bé ngoan, biết yêu thương và vị tha, mẹ mong con sống thật thà và nhân hậu. Mẹ biết ước mơ và kỳ vọng của mẹ dành cho con cũng nhiều lắm, mẹ mong con sẽ là người thành công, mẹ mong thành công luôn đến với con, mẹ muốn con mang cái đầu của ba con, một người có nghị lực, luôn cầu tiến, đừng mang sự nhu nhược, yếu hèn của mẹ theo bên con, nhưng hãy mang theo lòng nhân hậu dù con có đi bất cứ nơi đâu, hãy nhớ rằng quả báo trước mắt con à. Mẹ cũng đã trải qua và phải chịu quả báo đó con ạ.Và mẹ cũng đang chờ điều đó dành cho ba của con.
Điều cuối cùng mẹ muốn nói với con là mẹ yêu con nhiều lắm, hãy tin ở mẹ con nhé, mẹ sẽ làm tất cả để con được hạnh phúc.
CFS gởi về MDT