Ở cái tuổi của em đám bạn vẫn tụ tập thâu đêm suốt sáng,vẫn mua sắm những thứ nọ kia mình thích, vẫn đang yêu bất chấp mọi không gian và thời gian. Nhưng 17 tuổi em đã làm mẹ. Em hư sớm, dê sớm để rồi ở cái tuổi xuân đang phơi phới, em lại bồng bế con dong duổi khắp nơi.
Điều em mơ bây giờ,cũng chỉ là lo cho con mình không thiếu thốn để nó không tủi thân và bản thân em không thấy xấu hổ. Ngày em biết mình có thai, em chết đứng như tượng. Em phân vân là nên bỏ hay nên để lại. Bỏ thai thì em thấy tội cho đứa bé, tội cho cái phận đàn bà như em. Và em lại càng trách mình ngu vì tin nhầm người. Nhưng nếu em để lại thì đây không biết là “hữu duyên” hay “nghiệt duyên”. Em tất tả hỏi bạn bè,người này người kia. Ai cũng khuyên em nên bỏ. Vì cuộc đời còn dài, lo gì sau không có con. Em khóc dòng 3 4 ngày trời, lẽ nào em phải dứt ruột mình ra để phá cái thai này sao? Qua một người quen, em tìm đến một thầy bói. Hồi đó ai bảo em đi đâu, em cũng gật. Để mong có thể thoát khỏi những u uất, mặc cảm. Suốt buổi em chỉ nghe thấy những tiếng ù ù, em chẳng còn màng tới lời ông thầy nói là gì. Em chỉ hỏi “Theo thầy con nên làm thế nào?” Và em được nhận lại “Con cái là lộc trời cho. Đứa bé này số kiếp nó được thành người. Con đừng bỏ, tội nó, nghiệp mình. Đừng mơ tưởng đến thằng người yêu con, nó sẽ không màng con sống hay chết đâu. Đàn bà dựa vào con mà sống, lấy con làm niềm vui.
Còn ngoài ra mọi thứ chỉ hữu sự nhưng vô hình”. Em ra về, lòng vẫn nặng như chì,nhưng trong cơn mê em lại thấy tỉnh ngộ ra điều gì đó. Em quyết định để lại đứa bé. Quả thật lời ông thầy không sai. Thằng kia bắt em phá thai “Đi làm đi,không đau đâu chỉ 10 phút thôi” “Mày mà đẻ ra thì tao cũng không cưới mày đâu” “Con chó này, tao nói mày không nghe à?”. Em tắt phụp điện thoại. Cay đắng thay, phải chăng nó đã quá quen với việc “gieo mầm” rồi “nhổ gốc”? Ngày nó yêu em,nó bảo sau sẽ cưới em. Nó muốn có nhiều con để anh em chơi với nhau. Nó muốn cùng em đi đến hết đời. Nghĩ đi nghĩ lại em lại càng thấy mình ngu “chuyện ngôn tình không có thực ngoài đời”. Những ngày tháng mang thai, em chật vật vô cùng. Ba em mất sớm,mẹ lại suốt ngày thâu đêm với bài lá. Nhà không có tiền, em đi tìm việc làm để mong kiếm thêm. Sáng em làm cho cửa hàng quần áo, chiều về làm order cho hàng cà phê đến tối. Trước khi có bầu,em 48kg. Sau 3 tháng em còn 43kg. Người em đã yếu nay còn càng mệt mỏi bởi những cơn nghén tự đến. Hễ ngửi mùi mỡ dầu là nôn. Cả ngày em chẳng ăn được gì chỉ thèm ngủ.
Em cũng chẳng đi khám thai nọ kia. Mãi đến tháng thứ 5 đám bạn khuyên em đi khám xem con mình thế nào em mới đi siêu âm lần đầu. Nhưng ơn thay đứa bé phát triển bình thường, chỉ mỗi điều là em thiếu máu trầm trọng. Bác sĩ khuyên em nên bổ sung sắt không con sau này sẽ yếu và vàng da. Em có thể có chuyện gì, nhưng con em phải bình thường. Em nghe theo lời bác sĩ uống đủ thuốc đủ liều. Càng những tháng sau này, em lại càng thấy mệt mỏi. Bụng ngày càng nặng nề, người em bắt đầu xuất hiện những vết rạn ở bụng, mông, đùi. Thai nhi càng lớn việc em kiếm tiền càng khó khăn. Em phải nghỉ ở quán cà phê, chỉ làm ở cửa hàng quần áo. Lương 2 triệu 8 không đủ để em chi trả. Em bắt đầu nghĩ ra việc làm thêm. Thời gian rảnh dỗi,em làm bánh bông lan, bánh xu kem… May mắn rằng hội bạn bè và mọi người rất ủng hộ. Em cũng yên tâm hơn. Thai kì 34 tuần,em bắt đầu xuất hiện những cơn đau từng đợt, thấy khó thở và tức ngực. Em quay lại khám thì bác sĩ nói em chắc chỉ 3 tuần nữa là sinh.
Em hoang mang quá,vì khi đó em vẫn chưa đăng kí đẻ ở đâu. Nghe theo lời tư vấn của bác sĩ,em đăng kí đẻ ở viện sản Hà Nội cho rẻ. Tích góp hơn nửa năm, em có được hơn 10tr. Em sẵn sàng cho việc “sinh con một mình”. Sáng ngày em chuyển dạ, những cơn đau kéo đến liên tục. Những cơn đau liên hồi nhưng êm ngay tức khắc. Đến khoảng 12h trưa, bắt đầu em thấy có dấu hiệu dò ối. Em nhờ con bạn thân gọi taxi đưa em vào viện. Một mình em và nó chiến đầu với cửa tử cuối cùng. Trên dọc taxi,e bấu vào thành ghế da tạo ra những tiếng dồn dập. Trong đầu em chỉ nghĩ rằng mình phải cố, con mình sắp chào đời rồi. Ơn trời cơ địa em không quá khó đẻ,vào tới viện “cửa mình” đã mở hơn 2 phân. Em bảo con Vân “mày về lấy quần áo sơ sinh tao để trong tủ. Cứ để tao ở đây một mình. Tao ổn”. Nó quay đi, em rơi nước mắt. Thứ nhất vì đau và hơn nữa là em tủi thân. Nhìn quanh bệnh viện là những gương mặt thất thần pha với chút lo âu của những ông bố. Sau là những lời qua tiếng lại của họ hàng gia đình sản phụ. Nhưng nghĩ đến mình,em chẳng có ai chỉ duy nhất em bước vào cánh cửa của khoa đẻ. Càng tủi thân,em lại càng cố gắng đứng vững, em xoa xoa bụng “con ơi, mẹ chẳng cần ai chỉ cần con bên mẹ là đủ”.
Đọc tiếp phần cuối: Làm mẹ đơn thân năm 17 tuổi
Trọng Hiếu
Bình luận bị đóng