Con yêu ạ, không biết bao nhiêu lần mẹ ngập ngừng muốn viết, viết rồi lại xoá, mẹ muốn viết để giải toả hết nỗi lòng của mình. Nhưng mẹ không can đảm để cho mọi người biết sự thật, rằng gia đình mình đang đứng ở bờ vực chia tay. Mẹ không muốn mọi người phải thương hại, phải bàn tán, lôi chuyện nhà mình ra làm chủ đề để buôn cho vui cái miệng.
>>> Xem thêm: Buông tay có lẽ là sự khởi đầu tốt
Nhưng thực sự là không nói ra thì ấm ức quá, không nói ra thì họ vẫn nghĩ mẹ lấy chồng giàu, một người chồng tốt, lúc nào cũng nghĩ bố con kiếm ra tiền , mẹ con mình sống trong nhung lụa giàu sang. Nhưng họ đâu có biết rằng từ ngày con sinh ra, bố con chưa bao giờ bỏ ra một đồng nào để nuôi mẹ con mình. Đâu biết rằng chỉ vì chuyện cỏn con cãi nhau mà cả tháng nay bố con không thèm hỏi con đến một câu. Mỗi lần nhìn con cười, nụ cười ngây thơ ấy, thật trong sáng và vui vẻ biết bao. Mẹ mong con sẽ mãi được cười như vậy. Con yêu à. Con đâu có tội tình gì .
Các chị ơi, em phải làm gì đây. Thời gian ba năm yêu và cưới của em thật sự là quãng thời gian hạnh phúc thì ít mà cay đắng thì nhiều. Em yêu phải một người đàn ông vô trách nhiệm và hết lần này đến lần khác lừa dối em. Em đã tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác. Khi yêu anh cũng chưa bao giờ quan tâm va mua cho em một món quà nào, trừ khi em gợi ý. Yêu trong mệt mỏi và đau khổ. Tưởng rằng có thể từ bỏ, vậy mà trời xui đất khiến thế nào em lại quyết đinh lấy anh ấy, vì anh ấy đã đi lại nhà em lâu quá rồi, em cứ nghĩ là em sẽ không thể lấy được người nào khác.
>>> Xem thêm: Mẹ cố gắng cho con đầy đủ yêu thương nhưng không thể
Nhưng lấy về thật sự là sai lầm, chỉ toàn cãi nhau. Lúc mang bầu em cũng không dc thoải mái tinh thần nữa, chồng lúc nào cũng mải rượu chè, bạn bè. Anh lấy lý do quan hệ công việc để đi nhậu nhẹt, cứ mình em thui thủi một mình, chồng thì cứ 10, 11h đêm mới về. Mỗi lần vợ gợi ý chồng nên quan tâm vợ nhiều hơn thì anh lại vin cớ, rồi lại nhiếc móc em không khác gì đàn bà. Em đã rất nhiều lần khóc trong đau khổ vì lấy phải chồng vô tâm và vô trách nhiệm. Buồn, mệt mỏi , suy nghĩ nhiều nên em đã không có sức khoẻ và sinh non khi thai mới được 7 tháng. Quả thật là tủi nhục , nằm ở viện, nhìn những người mẹ khác bế con trong tay mà em lại rưng rưng nước mắt, con nằm trong lồng kính.
Chồng thì luôn viện cớ bận công việc để không phải trông và phục vụ em. Người nhà chồng cũng chỉ sang thăm hôm em đẻ. Còn cả tháng 2 mẹ con bên viện thì cũng không đoái hoài gì đến. Bao nhiêu tiền chạy chữa cho con nhà em lo hết. Nhà chồng không ý kiến một câu gì. Đến lúc cháu sắp được ra viện thì cũng chỉ gọi cho em hỏi là bao giờ ra để đón về. Đau đớn lắm các chị ạ.
>> Xem thêm: Cưới một người chồng gia trưởng tôi chỉ muốn làm mẹ đơn thân
Em vừa nghĩ thương con, vừa thương bản thân mình khi lấy phải một người chồng như vậy. Đỉnh điểm gần đây, em có nói chuyện với anh ấy về vấn đề chia sẻ tài chính để nuôi con cùng em ( anh làm kinh doanh buôn bán, đi xe ô tô) vậy mà anh nói là anh còn nhiều chi phí phải trả. Chẳng nhẽ con anh không cần nuôi, con anh không cần sữa, bột , bỉm. Em tức quá nên đã chửi anh. Từ đó anh tự ái và cả tháng nay không hỏi han mẹ con em một câu nào ( em về nhà mẹ đẻ ở). Anh thì cũng suốt ngày đi rượu chè, karaoke cùng bạn bè. Coi như không có mẹ con em luôn. Cả tháng nay em cứ suy nghĩ liệu có nên ly hôn, hay gắng gượng để con có bố, gia đình đầy đủ
CFS gởi về MDT