Medonthan- Chúng tôi đã nhận được rất nhiều tâm sự, từ những người phụ nữ bị phụ bạc trong tình yêu, bị lừa dối trong hôn nhân. Nhưng hôm nay sẽ là một hoàn cảnh khác của các mẹ đơn thân, chồng qua đời khi con còn nhỏ. Hãy cùng xem nhé!
- Tâm sự xúc động mạnh của mẹ đơn thân đã ngoài 60 tuổi nuôi con trưởng thành
- Thư mẹ đơn thân gửi con gái gây xúc động mạnh
- Thư gửi con của một ông bố đơn thân
Chào mọi người!
Tôi năm nay cũng đã ngoài 40, có một cháu trai đang học đại học. Tôi cũng như bao người bình thường khác, có chồng vào tuổi đôi mươi. Cuộc sống vợ chồng tất nhiên không giống như tình yêu mình tưởng tượng, có những cãi vã, xung đột. Sau khi con trai ra đời, hai vợ chồng bắt đầu “thuần” nhau hơn, và bắt đầu nỗi lo bỉm sửa cho con. Cứ nghĩ cuộc sống sẽ cứ trôi qua như thế.
Nào ngờ khi cháu lên 10 thì anh đột ngột qua đời. Tôi vẫn nhớ như in chiều hôm đó, tôi đang ở cơ quan thì cậu em chồng hớt hải chạy vào, tôi cuối cùng chỉ nhớ được câu “chị bình tĩnh” rồi ngất xỉu.
Sau đám tang chồng, tôi suy sụp trong một khoản thời gian rất dài, đến mấy tháng. Trong mấy tháng đó tôi như người mất hồn, thậm chí bỏ mặc cả con cái. Chỉ tới khi mẹ tôi phải la mắng tôi một trận rất dài, chỉ cho tôi thấy kết quả học tập sa sút của con trai, mà nguyên nhân khi tôi hỏi thì cháu bảo “con nhớ bố”, lúc ấy tôi mới như tỉnh lại.
Tôi bắt đầu chú ý quan tâm nhiều hơn tới con. Tôi làm việc ổn định với thu nhập khá nên hai mẹ con sống không đến nỗi thiếu thốn. Chồng tôi trước khi mất cũng tiết kiệm được một khoản từ công việc buôn bán của anh, tôi lấy một nửa gửi ông bà nội con tôi dưỡng già, vì thật tình nhà chồng tôi cũng neo người, cậu em chồng thì làm lương tháng cũng không bao nhiêu mà còn vợ con. Cũng phải nói thêm là trước đây tôi với mẹ chồng không hợp nhau, tôi lùng xùng nên mới ra ở riêng, chính vì vậy mà vợ chồng mới có lúc lục đục. Tuy nhiên từ sau tai nạn ấy, hai người phụ nữ, người mất con, người mất chồng dường như hiểu và thông cảm cho nhau hơn. Thậm chí khi tôi đưa tiền về cụ còn ngập ngừng, “vậy thôi để mẹ phụ nuôi cháu, con hơn 30, không còn trẻ nhưng không lẽ cứ sống một mình, nên kiếm người khác con à”. Tôi chỉ mỉm cười đáp lại.
Phân nửa tiền còn lại cùng các khoản bảo hiểm, tôi dồn hết vào nuôi con. Tôi cho cháu chơi thể thao, tập võ, tập đàn. Mỗi kỳ thi lên đai, hay tập một bài nhạc mới, tôi đều dặn cháu phải làm sao cho xứng với bố ở trên trời, và cháu đều rất vui, rất cố gắng làm vừa lòng cả bố và mẹ. Dần dần cháu cũng quen dần với việc thiếu bố, tâm trạng thoải mái dần lên, đặc biệt khi đó cháu đang trong giai đoạn dậy thì, tâm lý rất khó bảo, may mà tôi tỉnh lại kịp thời, nếu không cháu sẽ phát triển như thế nào tôi cũng không dám chắc.
Cứ như thế đến bây giờ khi cháu vào Đại học, mỗi lần về nhà việc đầu tiên là cháu thắp cho bố nén hương, giống như một lời chào khi con về nhà. Bố vẫn luôn hiện diện trong tâm trí của cháu. Cháu nói với tôi, “con cố gắng không để phụ lòng bố, và đặc biệt là không phụ công ơn của mẹ”.
Thế đấy các mẹ ạ, khi tôi bị cú sốc lớn lúc chồng qua đời, tôi đã nghĩ mình sẽ ngã quỵ, sẽ chết luôn. Nhưng nhìn thấy con trai sa sút, tôi chợt nhận ra, tôi phải sống, tôi phải vừa làm cha vừa làm mẹ, nuôi dạy con tôi nên người. Tôi sống không phải cho tôi mà sống vì con, và sống thay phần của chồng mình nữa.
Vài lời chia sẻ, cảm ơn mọi người đã đọc.
cfs gửi về medonthan
Bình luận bị đóng