Medonthan- Sự im lặng của anh làm em mệt mỏi. Những câu chuyện của anh kể xoay quanh công việc để lãng quên sự việc anh cần giải quyết bây giờ. Anh muốn xoa dịu đi cơn tức giận trong con người em….
- Thư gửi anh, người đàn ông yếu đuối
- Gia đình chồng muốn cướp bé …
- Thai đã 7 tháng, người yêu vẫn nhẫn tâm đòi bỏ
CUỘC NÓI CHUYỆN CUỐI CÙNG
28/8/2015. 17g43p.
Cà phê Thu Hường. Đường Tôn Thất Tùng. Pleiku.
Cuối cùng cũng cắt đứt.
Chẳng biết là vui hay buồn. Nhưng 3 tiếng đồng hồ để cắt đứt nhân duyên và tình nghĩa. Có lẽ là hạnh phúc, thoải mái trong cuộc đời anh. Nhưng với mẹ con em thì đó là nỗi đau không bao giờ quên. Em chỉ mong sao quãng đời còn lại anh sẽ không tìm và khơi lại nỗi đau này, anh cứ tuyệt tình như hôm nay để nỗi đau này đến đây thôi. Được không anh?
Bước chân vào quán em nhìn anh với nỗi buồn phiền oán trách. Còn anh không biết rằng đó là ánh mắt gì? Câu hỏi đầu tiên ngoài suy đoán của em
Anh: Hai mẹ con ăn gì chưa?
Em: Chưa, nói nhanh nhé anh. Nếu muốn giải quyết thì hãy nói nhanh. Em không muốn ngồi lâu nói nhiều rồi thêm ghét hận.
Anh im lặng.
Sự im lặng của anh làm em mệt mỏi.
Những câu chuyện của anh kể xoay quanh công việc để lãng quên sự việc anh cần giải quyết bây giờ. Anh muốn xoa dịu đi cơn tức giận trong con người em. Nhưng em không phải là tội phạm của anh. Anh cũng không thể nổi nóng với em vì anh biết nếu anh nổi nóng thì ngọn lửa này sẽ như thế nào? Anh cũng biết anh không thể ngọt ngào với em được nữa vì những lời nói ngọt đó vô tác dụng với em rồi. Em biết anh kìm nén tất cả vì anh, vì công việc và vì cuộc sống của anh. Với em giờ điều đó chẳng có nghĩa lý gì? Em chỉ cần câu trả lời hướng đi của anh. Trách nhiệm một người đàn ông sắp làm bố như anh sẽ thể hiện thế nào? Anh vẫn im lặng.
Anh hỏi
– Con mấy tháng rồi?
– Em khỏe không? Lên bao nhiêu kg?
– Em thèm ăn gì?
– Em đặt tên con là LINH được không?
Có thể những câu trả lời của em khiến anh thất vọng. Nhưng tất cả là hệ quả của thời gian qua anh thờ ơ với em và con.
– Anh không có quyền đặt tên cho con. Con bao nhiêu tháng …. có khỏe không? Anh cũng không cần biết. Trước giờ anh không hỏi, không quan tâm thì giờ anh cũng không cần biết. Giờ em chỉ cần biết anh sẽ thế nào?
Anh im lặng. Anh xin lỗi. Anh nói anh không xứng. Nhưng quyết định của anh đi ngược lại những điều đó . Anh nói em hãy sinh con. Và nuôi con nên người giúp anh. Anh không thể làm gì hơn. Sự hy sinh và những điều em đã làm cho anh. Anh luôn hiểu. Sau này em cần gì cứ nói anh sẽ làm mọi thứ có thể.
Em ngồi cười trong vô thức:
– Không cần anh ạ. Sinh con khỏe, dạy con nên người là trách nhiệm, là hạnh phúc mà em có. Mẹ con em cần nhiều thứ nhưng sẽ không tìm đến anh. Một khi đã dứt khoát. Sau này em chỉ cần, chỉ mong anh và gia đình anh đừng bao giờ tìm kiếm sự tồn tại của em và đứa con này.
Anh nói anh tin rằng con sẽ giống anh. Không con sẽ không giống anh đâu. Em hy vọng nó giống người khác. Anh vẫn khăng khăng giống, thì điều đó kệ anh . Anh cũng chẳng còn gì để nói nữa. Em cũng sẽ giải thoát cho anh. Và sau khi bước chân ra khỏi quán này ba chúng ta là những người xa lạ.
– Em về đây.
– Ừ em về cẩn thận nhé.
– Cảm ơn anh.
Anh im lặng, anh đồng ý, em nhận ra anh đã chặn mọi liên lạc.
Em cười thôi anh à. Những hành động này nói lên rằng mọi thứ anh nói trước mặt em là giả dối giống như những tên tội phạm mà anh bắt được. Nhưng tội phạm thì cũng có lúc cuối cúi đầu nhận tội còn anh có lẽ là không.
Vậy đấy, 3 tiếng đồng hồ chỉ bấy nhiêu. Em chạy xe về không chút cảm giác. Ngồi lên chiếc giường lúc đó nước mắt em mới rơi. Em hiểu rằng tất cả đã quá muộn. Nỗi đau này quá lớn trong em.
Vì vậy em mong sao anh đừng tìm mẹ con em về sau nữa. Mình là hai người không quen biết. Không quan hệ gì. Chỉ là hai người ngang qua ngoài đường mà thôi . Anh mong sau này em tha thứ. Có lẽ là không bao giờ. Nên anh đừng mong.
Anh hãy mong sự tha thứ từ đứa con này. Em sẽ để con quyết định tha thứ hay không tha thứ khi con đủ trưởng thành.
Thành viên Kẹo 0969921…. gửi cfs về medonthan
Bình luận bị đóng