Em đang rất lo sợ không biết phải làm gì nữa…. Em từng mất một đứa con, vì bị anh ruồng bỏ và nó đã chết vì sự thiếu hiểu biết của em. Em đã cho người đàn ông nhẫn tâm đó rất nhiều cơ hội. Nhiều đến nổi mà em lấy chính tim mình ra đổi chát. Họ vẫn thế trở về bên em như một nơi thỏa mãn. Lúc cần thì ngọt ngào một tí, quan tâm một tí, còn sau những lần thỏa mãn lại vô tâm hững hờ đến kì lạ.
Và em biết điều đó, biết rất rõ. Có lẽ anh không ngờ rằng thật ra còn nhiều chuyện em biết rõ đến nỗi mà để được cạnh bên anh em phải giả vờ như không biết.. Phải nghe những lời nói dối ừ cô ấy là bạn anh là chị cùng công ty, tụi anh không còn liên lạc.
Hằng đêm em và anh ở cách xa nhau. Anh vẫn thường xuyên liên lạc trò chuyện suốt đêm với cô gái đó. Ngày nào cũng vậy. Và em thấy điều đó trong danh bạ điện thoại của anh. Em im lặng để biết mình đã bị tổn thương lớn như thế nào? Thật ra em là gì của anh? Là gì không quan trọng nữa rồi, từ lâu em đã biết em là gì, chỉ là em cố chấp. Em yêu anh nên cũng mong anh hạnh phúc, em không ích kỉ, và không thích dối lừa.
Hai người xứng lắm. Đúng là cái gì mình chưa đạt được thì nhiệt tình theo đuổi quan tâm, còn có rồi thì dường như bị lãng quên. Nhưng anh sẽ hối hận đó, mà thui không trân trọng cũng được. Em từng đến nơi anh làm thấy anh chở cô ấy đi làm… Em cũng từng hạnh phúc như cô ấy vậy…
Từ hôm ở bác sĩ về bảo là có khả năng em có thai nhưng vì ít ngày quá nên không xác định. Từ đó đến nay anh chưa hỏi em xem đi khám kết quả như thế nào vì thực chất anh có quan tâm không? Em đã mua que thử và cà 4 lần đều xác định là có. Bây giờ em không còn đủ lí trí để si nghĩ bất kì thứ gì. Em muốn bỏ nó làm lại cuộc đời.
Xin lỗi! Cách đây vài tháng em có trúng số đặc biệt vài tờ. Em nghĩ chắc là do trời bù đắp muốn em giữ lại đứa nhỏ. Lúc đó em đã định một mình nuôi bé đầu tiên nhưng sảy thai. Cái em sợ bây giờ không phải là không thể nuôi con mà là miệng đời, là sỉ diện ba mẹ em, là tương lai của em, em cũng còn nhỏ tuổi và em sợ khi nhìn thấy nó em sẽ nhớ đến những ngày đau đớn này. Em không muốn bỏ nó. Em đau lòng lắm, trong đầu em cũng suy nghĩ việc sẽ nhờ ai đó nuôi dùm em sẽ chu cấp tiền cho họ. Em định mua 1 căn nhà. Đợi khi nó lớn một xíu em sẽ nhận nó như nhận con nuôi không biết có mẹ nào có thể giúp em. Các mẹ hãy hiểu cho hoàn cảnh của em.
Sẽ chẳng có đám cưới nào cả em biết mà. Em yêu anh cho dù anh có là con người tệ bạc như thế nào. Nhưng xin đừng hằng đêm, nằm bên em mà miệng vui cười với cô gái khác và xem em như họ.
Nhưng em biết lúc nào cần phải ra đi, nếu anh cứ mãi như vậy. Em không biết mình sẽ chịu đựng được tới đâu. Mọi người nghĩ em phải làm như thế nào.
Người ta nói yêu thì không có lý trí nhưng làm sao cứ mãi yêu một người không yêu mình. Một người cử thích chơi trò nắm buông đau cả tay. Em đau lắm!
Cfs gởi về medonthan