Mình li dị chồng cũ cũng được 6 năm rồi, bằng tuổi công chúa của mình. 6 năm đi qua rất nhiều người tình, cũng đến 6 người, ngộ nhận hoặc bị lợi dụng không thiếu. 6 người cũng đủ khiến mình suy nghĩ và vấn vương khá nhiều, người thì 1 tháng, người thì nửa năm, người thì 1 năm.
Vì nó không đi đến đâu, nên kết thúc chia tay đều trong im lặng. Mình năm nay cũng 32 tuổi, cũng khá là dừ, nhưng vì cuộc đời cho phép mình tự do trong việc “không gia đình” nên mình rất thoải mái và trẻ con trong ăn mặc và nói năng Mình hay được khen trẻ và sao con chị lớn thế (thực sự thì cũng vui đi), sao chị không đẻ thêm đứa nữa, chị làm cách nào giữ được vẻ mặt trẻ thế kia (Tớ không khoe đâu, có thể trong một lúc nào đó, khuôn mặt tớ vụt sáng xuất thần) Lúc đó chẳng nhẽ tớ lại trả lời: may quá, chị không phải chăm chồng, chồng chị lấy vợ khác rồi, họ còn hạnh phúc đủ nếp tẻ kia kìa. Con gái còn đứng ngay cạnh nữa chứ, nó nghe cũng tủi thân, mà mình nhiều lúc cũng không thẳng ra được.
Nói cho vui thôi, tớ chẳng biết mọi người khen tớ thế nào, chứ tớ thường xuyên thức đêm đến 1 hoặc 2 giờ sáng mới ngủ, tớ ăn chay, ngủ chay (hiện tại không đàn ông 1 năm rồi), mặt tớ đầy mụn, chữa chục năm vẫn không khỏi, nhưng được cái tớ lạc quan các mẹ ạ, các mẹ cứ tươi vui cho dù có chuyện gì, cứ cười lên vì con nữa. Kệ đời chứ, nhiều lúc cô đơn muốn đâm đầu xuống sông mà tự tử, nhưng lại sợ xuống đó chết kiểu đau đớn, nên không dám làm. Rồi lại về ôm con, về mắng nó, cãi nhau với nó..
Cho quên cái sự đời đi. Ai cũng có nỗi khổ và khó khăn riêng khi tham gia vào con đường nhiều chông gai này, nhưng mỗi người mẹ là một cá thể vô cùng quan trọng để đưa các con đến đích. Các mẹ có thể đau đớn về mặt thể xác nhưng tâm hồn thì đừng để nó đau, hãy làm nóng trái tim bằng tất cả niềm vui mà con mang đến “nụ cười, cái ôm”, đó là kho báu của chúng ta, các mẹ ạ, không gì có thể sánh nổi. Chúc các mẹ một ngày vui!!!
cfsmedonthan