Cháu chào tất cả mọi người trên Page Mẹ đơn thân. Cháu sinh năm 1997 có lẽ sẽ nhiều người ngạc nhiên lắm….
Bây giờ trong thâm tâm cháu hỗn độn quá cháu chẳng biết phải nói như thế nào…. Cách đây 2 tháng cháu cầm trên tay tờ giấy kết quả siêu âm con cháu được hơn 4 tuần tuổi, lúc bấy giờ cháu đang ôn thi học kì, mặc dù là học sinh lớp 12 nhưng khi biết tin mình sắp làm mẹ cháu mừng rơi nước mắt….
Cháu nói chuyện với người yêu cháu, anh ấy về có nói chuyện lại với gia đình bên ấy thì mẹ anh ấy đồng ý ngay gọi điện cho cháu bảo nói chuyện dần với bố mẹ cháu để mọi người bên nhà cháu biết chuyện rồi đợi tháng 7 này cháu thi xong tốt nghiệp rồi tổ chức đám cưới cho 2 đứa luôn….
Cháu đã nghĩ rằng mẹ cháu tình cảm lắm cháu nhớ cách đây không lâu có vụ 1 bạn bằng tuổi cháu có chửa 4 tháng ở Vĩnh Phúc khi biết mình có thai bạn ấy đã tự tử ở Hồ Đại Lải, mẹ cháu cũng lên fb và xũng biết chuyện ấy mẹ cháu nói “lỡ có rồi thì cứ thế để mà nuôi cô gì chú bác, anh em họ hàng chả ai để mình khổ đâu mà phải lo” nhớ lại câu nói ấy cháu quyết định nói ra với mẹ cháu….Cháu biết mẹ cháu sốc lắm khi nghe tin này, mẹ cháu là hiệu phó của một trường tiểu học là lãnh đạo của biết bao cô giáo là người mà rất nhiều người tôn kính trong đó có cháu….
Nhưng tất cả dường như đã tan biến hết khi mẹ cháu chỉ buông một câu nhẹ nhàng ” chuẩn bị tinh thàn cuối tuần tao nghỉ tao đưa mày đi bỏ ”
Thực sự lúc ấy cháu buồn lắm, niềm vui chưa trọn vẹn nổi một ngày thì đã như vậy…
Người yêu cháu gọi điện cầu xin như thế nào cũng không được, bố mẹ người yêu cháu gọi điện nói hết lòng mẹ cháu vẫn quyết định bắt cháu bỏ đứa con đấy đi. Cháu buồn lắm từng ngày từng ngày một cháu gặm nhấm nỗi đau, chưa một buổi tối nào cháu không nghĩ đến con và không khóc. Cháu đã từng nghĩ sẽ tự tử để đi theo đứa bé cứ mỗi lần nghĩ đến không biết con mình giờ lưu lạc ở đâu, không một manh quần mảnh áo tim cháu muốn quặn lại, nhưng bù lại cháu thấy mình may mắn hơn nhiều người khác bởi người yêu cháu tuy có phần ham chơi nhưng không phải là bỏ bê tất cả để sa vào cuộc chơi ngày ngày anh ấy vẫn đi làm rảnh dỗi lại gọi điện nói chuyện với cháu để cháu nguôi ngoa đi tất cả anh ấy thương cháu thật chưa không phải hạng người sở khanh bởi qua 2 năm gắn bó thân thiết rồi mới đi đến tình yêu cháu cảm nhận được rất rõ điều ấy. Chúng cháu mong chờ lắm có lại một đứa con và rồi nỗi đau gần như tan biến hết khi cháu biết mình có thai lại 1 làn nữa nhưng cuộc đời chớ trêu thay ngày hôm nay cháu đã mất đi đứa con ấy. Giam mình vào trong phòng cháu chỉ biết khóc nấc nên…
Là do cháu đi đứng không cẩn thận sảy chân và ngã và cháu biết mình mất con ở tuần thứ ba
18 tuổi khao khát làm mẹ trong cháu quá đôĩ lớn lao, nhiều người nói cháu dại hơn nữa là chửi là cháu ngu nhưng cháu vẫn muốn như thế… trong xã hội bây giờ các bà mẹ tuổi mười tám đôi mươi làm mẹ đơn thân không còn quá xa lạ nhưng tại sao người ta cứ phải chỉ trích soi mói nhau… cháu cảm thông và hâm mộ lắm những bà mẹ đơn thân vì cháu biết chẳng tình nào thiêng liêng bằng tình mẫu tử…chẳng có niềm vui và hanh phúc nào bằng được mỗi ngày nhìn con khôn lớn và cũng chẳng có nỗi đau nào to lớn bằng lúc mà người mẹ đau đớn chứng kiến con mình ra đi….
Giờ đây khi ngồi lại và viết ra những dòng này cháu biết cả hai thiên thần nhỏ của cháu đã ra đi mãi mãi và sẽ chẳng bao giờ chúng biết được bố mẹ chúng là ai cháu chỉ mong hai thiên thần ấy sẽ được về cõi vĩnh hằng và chẳng bao giờ phải chịu đau đớn nữa…
Con à…mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ che chở được cho các con
CFS gởi về hội medonthan.net