Bài thơ này mình đã viết trong tháng ngày hôn nhân bị khủng hoảng. Và mình tìm thấy được sự bình yên sau khi quyết định buông tay. Muốn chia sẻ cùng bạn đọc, mong nhận được sự góp ý của BQT và các mom.
Ở những giao lộ cuộc đời
Em đã gặp anh
Có hạnh phúc, Có nỗi đau, Có ngàn đêm trăn trở
Như chiếc lá cong mình trong từng cơn giông bão
Buông Hay…Không buông?
Em xốc lại mình
Lật tìm kí ức
Kiếm thêm lý do để níu giữ
Đắng cay
Cười ngờ nghệch
Trái gió trở trời con ốm đau nặng nhẹ
Bao năm qua luôn đơn độc thân cò
Vạn hỏi mình sao hạnh phúc quá mong manh
Duyên ta mỏng,
Bởi ngàn ngày yêu nhau chưa đậm?
Nên bạc lòng trước sóng dữ thời gian.
Buông anh thôi
Đôi tay gầy đã mỏi
Em không thể như “Chiếc Lá Cuối Cùng” ngày xưa đã học
Hạnh phúc ảo này đắng chát cả bờ môi.
Buông nhau thôi
Sẽ không đợi anh ngoảnh lại
Em muốn tìm lại mình sau bao đêm dài ướt gối
Giông tố nào rồi cũng đến lúc phải bình minh.
Buông tay rồi, Cứ thế ta lướt qua
Em sẽ bình thản cười
Đối diện ánh mắt người đời dò hỏi
Ừ thì…, tình tàn, duyên cạn
Níu kéo chi?! Dẫu rất giận mình
Trước ánh mắt con thơ
Ba mẹ vụn lòng,
Nên đời con lắm nổi
Em đã vắt kiệt đời mình trong hôn nhân đầu lầm lỗi
Buông nhau thôi anh
Kể từ nay,
Vui buồn xin gói lại
Như ta chưa từng có bắt đầu …..
cfsmedonthan(DuTieuSa)
Bình luận
2 bình luận cho “Buông anh thôi – thơ của Du Tiểu Sa”