Những ngày cuối năm, tôi làm công việc văn phòng kiêm thêm công việc thanh toán nên bận rộn lắm. Buổi tối khi về nhà, tôi nhờ chồng bế con để gửi mail gấp cho đồng nghiệp. Vừa bật máy tính lên thì con khóc, tôi chạy vào “Chị M ah! Bà bế cháu cho chị cả ngày chị phải để cho bà nghỉ chứ, chị đi làm cả ngày vẫn chưa đủ ah về nhà chị còn làm” – “Con nhờ anh H trông con hộ con tí để con gửi nốt mail thui mẹ ạ”; bố chồng tôi “Chị M ah! Ngày mai chị nghỉ làm đi, chị mà đi làm chị về dưới nhà chị luôn đi!”…
>> Phần 1 : Bài học “thêm thắt ” chứ không phải gửi .. ?!
Sáng hôm sau, tôi chào chồng và bố mẹ đi làm, trưa về “Không có anh H ở nhà tôi mới nói, gia đình chị bảo chị nghỉ làm mà chị vẫn đi làm là láo quá, hỗn quá chứ lị” – Bố chồng; “Con cũng phải đi làm nuôi chính mình bố ạ” – tôi nói; “Tôi không cần chị nuôi chúng tôi, tôi cần chị về bảo vệ hạnh phúc cái gia đình này” – bố chồng; Mẹ chồng tôi: “Chị về cái gia đình này phải theo lề lối của gia đình này. Chị quen cái thói cãi bố mẹ ở dưới nhà chị rồi, bố mẹ chồng nói một chị nói 2”- “Con không cãi bố ạ, chỉ là con nói chuyện với bố mẹ thôi ạ” – tôi cố giải thích – “Thôi thôi tôi không nghe nữa” – bố chồng.
Ngày cuối năm chồng tôi đi sang nhà đồng nghiệp, không biết to nhỏ chuyện gì, vì một câu nói vô lý (sau này tôi hỏi a bạn đồng nghiệp này và bật loa cho cả nhà cùng chứng kiến thì anh ta nói không hề nói như thế) chồng tôi về cáu gắt và đánh tôi, đây không phải lần đầu mà là lần thứ 4 chồng tôi đánh tôi nhưng cái lần này sao mà nó đau thế, trái tim tôi đau vô cùng.
Bố chồng “M, sao con lại nói xấu chồng con ở cơ quan”, mẹ chồng “chị nói xấu chồng chị ở cơ quan”, chị ck: “ Cái đồ láo toét, mày về đây mày láo toét thế bố mẹ mày có biết thế không?”… cả nhà không còn một ai lắng nghe tôi nói, chồng tôi đánh vào đầu tôi lia lịa như thể đánh bọn cướp chứ đâu có thấy tôi là vợ anh ta, tôi phản kháng lại bằng 1 cái tát vào mặt anh ta. Và sau này chồng tôi và bố chồng tôi nói rằng tôi nhảy bổ vào đánh chồng tôi. Xin thưa là nếu người chồng không làm gì xúc phạm đến tôi quá đáng không bao giờ tôi làm thế, tôi là người làm cơ quan nhà nước, là đảng viên chứ tôi không phải là con điên hành động như người lên cơn. Tôi càng không thể đánh lại chồng tôi, tôi là phụ nữ yếu mềm tôi xông lên đánh chồng tôi làm sao có thể tin đây??? Nhưng không? Không một lời xin lỗi từ phía chồng, chồng tôi hẹn bố tôi là sẽ xuống thưa chuyện nhưng không, chỉ là lời hứa cho qua quýt. Một hôm bố mẹ tôi ra ngoài, tôi khóa cổng, bước vào nhà bố chồng tôi chỉ thẳng mặt tôi “Con cờ hó này! Con cờ hó này nữa” – “Sao bố nói con thế?” – tôi ngạc nhiên và bực nữa.
“Tao bảo mày là con cờ hó đấy! mày với cái thằng này (tức là chồng tôi) không có quyền đóng cửa bảo vệ cái gia đình này”. Chồng tôi đi ra “em lại cãi bố mẹ ah” – “không, em không cãi nhưng anh thấy bố bảo em như thế có được không”- “anh không biết”. Bố chồng tôi liên tục “con cờ hó này”,
Mẹ chồng: “chúng tao vừa ra khỏi cửa mày đã đóng cửa nhốt bố mẹ ở ngoài”, tôi đã giải thích là tôi chỉ nghĩ đơn giản bố mẹ ra ngoài mình có ý thức đóng cổng khi nào về bố mẹ ấn chuông thui chứ không nghĩ như mẹ chồng tôi nói. “Tôi tưởng chị về nhà này thế nào chứ cờ hó đen giữ mực thui”… nghe đến đây tôi chỉ muốn ôm con mà chạy àm đi luôn thôi. Một buổi tối lúc 8h, tôi mệt, đói, nhờ chồng trông con, xin phép chồng đi ra đường ăn cháo “Anh trông con hộ em tí, em mệt đi ăn bát cháo rùi về” – “cô đi đến bao giờ về cũng được”, xin phép bố mẹ chồng “Bố cứ để cổng tí con về con khóa ạ” – “Chị đi thì đi luôn đi nhé!” – bố chồng cầm chìa khóa ra khóa cổng và nói với tôi như vậy. 15p sau tôi về đến nhà gọi điện thoại cho chồng 8 cuộc nhưng không nghe máy, và rồi lần cuối cùng bố tôi nhấc máy nói “ Tôi bảo thằng H đi ngủ rùi, bây giờ bố mở cổng hay thằng H mở cổng” – “Bố ơi bố gọi anh H ra mở cổng con với ạ” -“Nó đi ngủ rùi nó không mở được thế bố mở hay thằng H mở” – “Thui, e bảo bố ra mở đi” – chị con dâu bác hàng xóm khuyên tôi. “Vâng. bố ra mở cổng cho con với ạ”, cái buổi tối trời mưa lất phất ấy lòng tôi còn mưa to sối sả cơ và lại một đêm tôi thức trắng để khóc giữa căn phòng lạnh lẽo với con trai. Một ngày tôi bị ốm phải ra nằm truyền trạm y tế, tình cờ lúc về chồng để điện thoại ở ghế phòng khách, tôi đọc đc tin nhắn giữa chồng tôi và chị chồng “Chắc sốc quá nên ốm luôn, nhưng không thể để như thế được, phải ly hôn chứ sống mãi thế còn đâu là hạnh phúc”… với tôi thế là hết.
cfsmedonthan
> Phần cuối: Tôi cho đi nụ cười để gia đình tôi, con tôi và chính tôi hạnh phúc