Chuyện của tôi – Thân gửi chia sẻ đến những người mẹ đơn thân, viết ra cũng là giúp tôi trút đi những gì thuộc về phía sau để vững tin đi lên phía trước, mỗi người mỗi số phận mỗi cảnh đời nhưng hãy giúp nhau động viên nhau cố gắng các mẹ nhé.
Kết hôn năm 25 tuổi, 26 tuổi tôi bắt đầu cuộc sống của một người mẹ đơn thân với con trai 1 tuổi. Tốt nghiệp đại học, tôi nhanh chóng đi làm và lập gia đình. Cuộc sống tưởng chừng như êm đềm lắm trong con mắt bạn bè và người thân nhưng tất cả là định mệnh. Trước ngày cưới, trong công tác chuẩn bị cưới của 2 gia đình đã có những tranh cãi trong chuyện chuẩn bị cưới, xem ngày giờ cưới nhưng tôi đã nghĩ khi có việc lớn nên mới vậy chứ quan trọng là hạnh phúc của chúng tôi. Nhưng… tất cả bắt đầu từ khi tôi về nhà chồng.
Những ngày tháng đầu tiên bố chồng tôi họp gia đình “Gia đình này chỉ có đàn ông làm trụ cột, đàn bà chỉ có trách nhiệm cơm nước bếp núc, thờ cúng là do người đàn ông, trong nhà chỉ có một người cầm tài chính là mẹ chồng tôi chứ không có nhiều người…gia đình tôi không bao giờ trao quà cưới cho con dâu, con rể, trao cho các anh chị xong các anh chị bỏ nhau người ta lại bảo “Đấy! trao vàng cho chúng nó bây giờ bỏ nhau đấy nên gia đình tôi không trao cho các con bao giờ”. Nghe theo bố mẹ tôi gửi toàn bộ những đồ cưới cho mẹ chồng giữ hộ, hàng tháng vợ chồng tôi đưa mẹ tiền ăn. Tôi nghĩ đơn giản bố mẹ chồng cũng như bố mẹ mình vô tư nói “vợ chồng con gửi bố mẹ tiền ăn tháng này”, bố chồng tôi nói ngay “Chúng tôi không lấy tiền ăn của anh chị, chúng tôi không cần anh chị nộp tiền ăn”… tôi sững sờ gần như đờ người ra vì không biết nói sao, mẹ chồng tôi nói “phải nói là thêm thắt tiền ăn vào với bố mẹ”… tôi nói đúng theo ý mẹ chồng tôi, nhưng bố chồng tôi vẫn không hài lòng.
Bài học đầu tiên của tôi là 2 từ “thêm thắt”. Bố chồng tôi: “Thật ra từ hồi đi mời cưới, ở cơ quan chị có người nói “Con này nó láo lắm ông ạ” là tôi đã muốn dừng đám cưới lại nhưng vì khách khứa đã mời hết nên tôi mới phải tiến hành đám cưới cho anh chị”. Chồng tôi ngồi không nói một câu không gì cả. Ít lâu sau tôi mang bầu, khác với các anh chị tôi dưới nhà, tôi nghén đến mức không ăn uống được gì nhưng tôi vẫn cố gắng tẩm bổ cho mình, được chồng quan tâm, mặc dù bố mẹ chồng không ưa gì tôi nhưng tôi vẫn cố gắng. Có một lần đi làm về bị ngã xe, đau bụng khi đang mang bầu, tôi ngồi vệ đường nhắn tin cho chồng tôi “em bị ngã xe, đau bụng quá anh ạ, không biết có sao không hay là thế nào rùi” … cho đến bây giờ cả chồng tôi và bố chồng tôi đều nói “Cô dọa thằng H là sảy thai”… tôi chưa bao giờ nghĩa là tôi sẽ dọa chồng mình điều ấy, sao tôi phải dọa chứ khi mà tôi là người gánh hậu quả….
Sinh con ra được 3 ngày con bị vàng da, tôi O+, con trai B+, bác sĩ bệnh viện tỉnh kết luận do bất đồng nhóm máu mẹ con, nhanh chóng con tôi chuyển sang khoa Nhi chiếu đèn, tôi nằm đấy 1 mình bên khoa Sản giữa những người mẹ đang ôm đứa con âu yếm khiến long tôi càng nhớ con da diết, chỉ rình lúc nào không có ai là sang khoa Nhi mong được nhìn con một chút thỏa nhớ nhung… chồng tôi buồn, lo tôi hiểu nhưng a không nói không rằng, tôi thấy mình có lỗi lắm ngàn lần tôi muốn giải thích là không phải do tôi, là tôi đâu có biết, nếu biết cơ sự này thì tôi đâu có lấy anh. Một ngày ở viện nó dài đằng đẵng với tôi, cái nỗi đau 15 mũi khâu ấy có là gì với nỗi đau khi tôi k được ở cạnh con. Bố chồng tôi nói “Anh chị toàn người có ăn có học mà không chịu tìm hiểu để bây giờ cháu tôi nó bị bất đồng”, “anh chị biết bất đồng mà còn lấy nhau”, “bà thông gia, thằng này nhà tôi tình hình là không sống được”… còn chồng tôi “Nếu không vì con tôi đã bỏ cô từ lâu rùi”… tôi thề tôi không biết có bất đồng ấy, lúc đi khám định kỳ hàng tháng, xét nghiệm bác sĩ đâu có nói là tôi bất đồng nhóm máu với con đâu? Vậy mà… “bất đồng” ấy đeo bám tôi từ đó đến tận bây giờ, tình cảm của chúng tôi từ đó không còn như trước.
Những tháng ngày tiếp theo là những ngày buồn đằng đẵng, đêm nào nước mắt tôi cũng rơi, buồn vì con bất đồng nhóm máu, buồn vì vết chỉ khâu quá sâu, buồn vì 1 mình tôi giữa gia đình chồng. Mỗi lần con khóc mẹ chồng tôi: “Làm mẹ thế nào mà không dỗ được con? Mà cứ sang tay mẹ nó là nó lại khóc?” bố chồng tôi lại bảo mẹ chồng tôi sang bế cháu sang phòng ông bà dỗ cho nó ngủ bên phòng ông bà “Thế nào mà nó cứ nằm bên phòng anh chị nó khóc, anh chị cắn nó ah?” – bố chồng tôi quát. Và không biết bao đêm như thế tôi nằm một mình trên cái giường giữa phòng mà không có con. Mỗi ngày với tôi dài đằng đẵng, chồng tôi thay cho việc tâm sự chia sẻ thì nói tôi “Lúc nào cũng khóc” Hết kỳ nghỉ đẻ, tôi bắt đầu đi làm, nhà tôi cách chỗ làm 10km, công việc của tôi là giờ hành chính, sáng đi trưa về cho con bú rùi chiều đi tối lại về có những đêm con khóc, tôi dỗ con không nghe chồng tôi giật con từ tay tôi “đưa đây”, và thế là chồng tôi dỗ con… những lúc như thế tôi thấy mình thật bất lực vô cùng tận.
Mẹ chồng tôi tuyên bố “Bà ở nhà chỉ trông cháu thui, chị sắp sẵn thức ăn để tủ đấy”. Sáng tôi dậy sớm làm tất cả những gì tôi có thể làm để theo ý mẹ, tôi sắp sẵn thức ăn 3 bữa cho con mẹ chỉ việc nấu thui, hôm nào dư thời gian tôi cũng giặt giũ, phơi quần áo cho cả nhà, tranh thủ lau nhà, đun nước, nấu ăn sáng… chứ tôi đâu có dậy là đá đòn đi đâu, mẹ chồng tôi nhắc nhở tôi làm đâu gọn đấy, nhiều hôm biết là sắp muộn làm nhưng tôi vẫn nán lại rửa bát, cọ nồi niêu cho sạch sẽ rùi mới đi, thành ra sáng nào cũng 6h45 mới ra khỏi cổng.
Một hôm phải đi đúng giờ, tôi chào mẹ đi từ 6h30, và rùi “Tôi nói chị biết, hôm nay chị đi làm sớm quá đấy!” – “Mẹ ơi hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm đúng giờ mẹ ạ” – “Chị chối quen rùi, mọi hôm tôi thấy chị gần 7h mới đi cơ mà”. Bố chồng tôi “Gia đình chúng tôi không có cô con dâu đi làm từ 6h30 đến 5h chiều mới về”. Mỗi sáng, khi tôi xin nghỉ ở nhà với con “N ah! (N là tên con trai tôi), nó chưa rửa mặt cho mình ah, nó chưa thay bỉm cho mình anh, khắm lằm lằm ra… cái mặt mày phèn phẹt ra trông như con gái ý nhỉ?, mẹ mày bảo mày cười giống ông ngoại mày… để bà bảo ông mua cho cái máy về 2 mẹ con mày hát nhé, mẹ mày thích hát lắm, hồi chưa lấy bố mày mẹ mày đi hát suốt, người ta bảo rồi “Sướng ca vô loài”… tôi loay hoay lấy nước nửa mặt, quấy cháo cho con mà nước mắt nước mũi cứ lẫn lộn hết cả…
Đọc tiếp Phần 2: Bố chồng “Ngày mai chị nghỉ làm đi” !
cfsmedonthan (haiyen..)
Bình luận bị đóng