Lấy chồng sinh con năm 20 tuổi, cái tuổi thanh xuân còn đang dang dở với bao mơ ước hoài bão, bao dự định cho tương lai. Nhưng tất cả dẹp qua 1 bên hết vì mình đang có 1 sinh linh bé bỏng tồn tại trong cơ thể . Cuộc sống vài tháng đầu mới cưới đắm chìm trong hạnh phúc vui vẻ nhưng rồi anh hay bỏ tôi ở nhà đi chơi đêm, dạo đầu 1 tuần đi 1 – 2 tối nhưng dần dần là đi đêm gần hết tuần, sáng lại về nhà ngủ, tôi có hỏi đi đâu anh cũng chỉ trả lời 1 vài câu qua loa rồi bỏ thẳng đi ngủ, tôi mang bầu nhưng may mắn không bị ốm nghén, vẫn chạy nhảy tung tăng như thường nên anh cũng không phải lo vợ thèm ăn cái này cái kia hay khó chịu ở đâu, rồi anh lại bắt đầu đi chơi cả ngày lẫn đêm, cuộc sống hạnh phúc của tôi sụp đổ hoàn toàn khi tôi tình cờ nghe đc bố mẹ chồng mắng anh ” mày nên sống lại đi,có vợ con rồi không phải lông bông lang thang như trước đâu,mày chơi bời nghiện ngập như này lsao mà tao nuôi được cả mày lẫn vợ con mày ”
>>> Xem thêm: Những nẻo đường của mẹ đơn thân
Mẹ chồng tôi cũng nói thêm ” tưởng lấy vợ về cho mày thì mày bỏ được cái thứ kia mà cuối cùng cũng chả được tích sự gì, đúng là ăn hại, mỗi việc ở nhà ăn rồi trông tk nghiện cũng không làm được ”
Tôi sốc !! Thực sự là rất sốc,tôi là con gái út trong 1 gia đình tiểu thương, cũng đủ ăn đủ mặc lại bé nhất nhà nên đc mọi người cưng chiều,mà gia đình tôi họ hàng nội ngoại cũng không có ai nghiện ngập nên tôi chưa biết người nghiện nhìn ntn,trông ra lsao,đến hnay khi tôi nghe đc bố mẹ chồng nói chuyện tôi mới biết được sự thật phũ phàng đó
Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, hình như anh cũng đã biết tôi phát hiện ra anh nghiện ma tuý nên đã an ủi tôi, anh bảo đừng khóc nữa sẽ ảnh hưởng đến con và em, anh hứa anh sẽ cai, anh sẽ cai để em và con không phải khổ, tôi đã tin anh tha thứ cho anh để anh làm lại từ đầu, tôi nghĩ có vợ con rồi sẽ là động lực lớn nhất cho anh.
Nhưng khi tôi mang bầu đến tháng thứ 9 tôi lại phát hiện anh vẫn đang chơi thuốc và anh chưa từ bỏ 1 ngày nào, lần này tôi còn sốc hơn lần đầu rất nhiều, khóc nhiều đến nỗi phải nhập viện vì động thai, cố gắng nằm điều trị 2 tuần trong viện thì tôi sinh con, bác sĩ trách tôi làm mẹ gì mà không nghĩ cho con, có mang đến tháng thứ 9 mà con thì còi dom nhẹ hều mới có 1,6kg, nhìn con bé tí teo đỏ hỏn nằm trong lồng kính tôi đau lắm, đau hơn vết mổ trên bụng, sao tôi lại ích kỉ không nghĩ đến con mà chỉ biết đến bản thân mình, nằm trong viện 1 tuần chỉ toàn là mẹ đẻ tôi ở chăm lo, mẹ cứ chạy từ bên hậu phẫu sang phòng cấp cứu để chăm con và cháu, còn bố của con tôi 1 ngày chỉ tạt qua 2 lần mang cơm rồi lại bỏ về luôn, tôi lại tủi thân,lại khóc,mẹ đẻ tôi dường như đã hiểu nên cố hỏi tôi 2 vợ chồng đang có vấn đề gì,tôi không suy nghĩ gì mà kể hết cho mẹ nghe rồi lại quay mặt đi khóc tiếp.
Từ ngày ra viện cuộc sống của tôi chỉ quanh quẩn trong nhà chăm con rồi dọn dẹp nhà cửa, còn anh thì đi suốt ngày đêm, lâu lâu chỉ tạt qua nhà thay quần áo xin tiền mẹ rồi lại đi tiếp, không buồn bế lấy con hay nhìn qua vợ 1 lần, tôi cũng đã quen với việc không có chồng bên cạnh nên có về tôi cũng không quan tâm, thời gian cứ thế trôi đi con tôi cũng đã được 1 tuổi, cháu hơi còi nhưng được cái cứng cáp, lại biết nói nhanh nên 2 mẹ con cứ ở nhà bi bô với nhau, tối nay suy nghĩ con gái tròn 1 tuổi đáng lẽ bố nó phải có mặt ở nhà để vui bên con nhưng anh cũng chả buồn về, khi khách đến đông nhà rồi thì anh xuất hiện,và không chỉ mình anh mà thêm 1 cô gái,cao ráo mặt mũi sáng sủa, trên cánh tay có vài hình xăm và cái bụng đã vượt mặt …. !!
Tôi linh cảm có điều gì đó không ổn nhưng vì nhà đang đông khách, lại có cả ba mẹ đẻ của tôi nên tôi vẫn tươi cười mời cô gái đấy vào nhà uống nước, tối muộn khi khách về hết rồi anh mới đóng cửa và gọi tôi cùng bố mẹ chồng ngồi xuống nói chuyện
Trời ơi ! Thật không tin nổi anh nói mà mặt tỉnh bơ, anh nói cô gái đó là người cũ của anh, bây giờ đang mang trong mình giọt máu của anh, bụng cũng đã to không thể phá được nữa, tai tôi cứ bị ù ù đi, nước mắt tự chảy nhoè hết mắt chân tay run rẩy không có chút sức lực nào, đến khi tôi bừng tỉnh thì mẹ chông tôi lên tiếng :
– nếu không phá được thì bây giờ con định như thế nào ?
Anh quay sang bảo tôi là còn đồ tã lót của con cún không ? Mang ra giặt sạch rồi dùng lại cũng đc đỡ phải mua lại tốn tiền, anh với cô ta sẽ ra ở riêng
Đáng lẽ ra trong hoàn cảnh đấy tôi phải gào lên, lồng lộn rồi nhảy bổ vào đứa con gái trâng tráo kia để cào cấu cắn xé chửi rủa nó nhưng không hiểu sao tôi lại chỉ biết khóc, mẹ chồng tôi bênh con trai liền nói 2 người dọn về nhà sau mà ở, vì nhà cũng để không, ra ngoài ở trọ tốn tiền,hình như anh ta đã biết trước điều đó nên ra xe lấy vài túi quần áo của 2 người vào nhà, sao tôi lại không nói được câu nào ? Sao tôi lại mau khóc thế ? Lúc này tôi cần phải mạnh mẽ, cần phải dứt khoát để con tôi không phải mất cha nhưng tôi lại k làm đc zì,bế con vào phòng rồi lặg lẽ gấp quần áo rồi bỏ đi, tôi xin phép bố mẹ chồng được về bên bà ngoại ở vài hôm,bố ck tôi thuơg cháu nên bảo tôi ở lại,mai bình tĩnh rồi nói chuyện,nhưng mẹ chồng tôi lai chua ngoa bảo với bố chồng là ” thôi ở cũng chả giải quyết được gì, sang kia cũng được ”
Tôi chào họ rồi bước ra cửa, nước mắt cứ rơi thế mà khi ra gần cửa tôi lại nghe đc tiếng mẹ chồng nói
– đấy có mỗi việc chăm con giữ chồng còn không làm được, bây giờ chồng đi cùng con khác cũng không trách được, ai đời có người vợ nào mà chồng đi cả ngày về cũng không hỏi han câu nào, mặt cứ sưng sưng như đâm lê .
1 tay bế con 1 tay xách túi đồ, tôi không về thẳng nhà mẹ đẻ mà đi ra công viên gần nhà ,tôi đã khóc, khóc to như 1 đứa trẻ, khóc như đến nỗi con gái cũng phải khóc theo,rồi con nói bi bô
– Sao mẹ khóc ? Tại chuột nhàm mẹ khóc à ??
Tôi chỉ biết lắc đầu rồi lại ôm con khóc, đến nửa đêm khi con gái đã ngủ trên tay tôi mới đưa con về bên ngoại, khi về đến nhà tôi bình tĩnh kể hết mọi chuyện cho ba mẹ nghe, mẹ tôi tức lắm định sang bên kia để nói chuyện cho ra nhẽ nhưng tôi và ba tôi cản lại,ba tôi chỉ nói với tôi rằng ” Mọi chuyện bây giờ là do con quyết, ở đây ba mẹ ăn rau ăn cháo cũng nuôi được 2 mẹ con ”
Thấm thoát cũng đã 5 năm trôi qua, con gái tôi bh đã đc 6 tuổi, cháu cao lớn lắm, rất nghịch ngợm nhưng lại rất sợ thấy mẹ khóc và đặc biệt không bao giờ hỏi đến ba của cháu, tôi cũng không hiểu lí do gì mà cháu lại k muốn sang bên nội, tôi cũng không cấm đoán con về vấn đề đó, nhưng con tôi đã không thích thì tôi cũng tôn trọng quyết định của cháu .
>>> Xem thêm: Con cái là lộc trời ban
Cuộc sống của 1 người mẹ đơn thân lúc đầu sẽ vất vả nhưng rồi thời gian trôi qua con cái lớn dần, chỉ cần được thấy con khôn lớn khoẻ mạnh,chăm ngoan là bao nhiêu muộn phiền sẽ trôi đi hết.
CFS gởi về hội