Trước hết, có một điều mình muốn nhấn mạnh, đó là mình thích cụm từ “Single Mom” hơn là “mẹ đơn thân”, vì với mình “Single Mom” nó rộng hơn, nó mở ra một con đường phía trước có thể là tươi đẹp hơn khi sau này có thêm một người cùng sánh bước để nuôi con.
Còn “mẹ đơn thân” – nghe từ đơn thân thôi mà đã thấy buồn và thương đến vô cùng. Và suy cho cùng thì, “Single Mom” hay “mẹ đơn thân” thì cũng đều là những người phụ nữ một mình vất vả nuôi con.
Có thể ở một gian đoạn hay một quãng đời nào đó, họ có sự giúp đỡ của người thân, nhưng sự giúp đỡ đó không thể so sánh được với “người bạn đời” hay cha của đứa bé. Và trong thẳm sâu, họ vẫn một mình. Một mình với bao suy nghĩ ngổn ngang từng đêm dày xé, một mình đấu tranh với những nỗi buồn của quá khứ và một mình cố gắng vươn lên, vượt qua số phận để mang đến cho bản thân và cho con mình những điều tốt nhất có thể.
Có rất nhiều mẹ đơn thân với những hoàn cảnh khác nhau: Vì bị phụ tình, vì hôn nhân tan vỡ, vì chủ động. Nhưng ở hoàn cảnh nào thì nuôi con một mình cũng đều vất vả. Có một thời gian mình từng “biến mất” trên Facebook để sinh con. Đến khi sinh Felix Minh rồi, mình cũng không giấu giếm việc mình là Single Mom. Bởi với mình, đó không phải là điều phải khiến mình xấu hổ.
Chỉ là mình muốn công khai điều đó để không phải trả lời đi trả lời lại những câu hỏi của người thân, bạn bè: “Ôi, lấy chồng khi nào thế? Ông xã làm nghề gì? Quê ở đâu?”. Những người từng dõi theo những trang viết của mình bao nhiêu năm, đều rất bất ngờ và không tin mình đã làm mẹ và nuôi con một mình. Làm sao không bất ngờ cho được, bởi đó cũng không phải là kế hoạch từ đầu của mình. Felix Minh là đứa trẻ được sinh ra từ mong muốn của cả bố lẫn mẹ ở thời điểm ấy. Đó là khi mình thấy mình đã vững vàng về mọi mặt và muốn có con.
Và bố Felix Minh cũng thế khi họ nói với mình: “Anh muốn em sinh cho anh một đứa con”. Nhưng hoàn cảnh xô đẩy và nhiều những lý do không vui nên cuối cùng mình lựa chọn con đường nuôi con một mình – một con đường mà những vất vả và gian nan cứ chồng chéo lên nhau, nước mắt nụ cười lúc nào cũng có đủ.
Nhưng đến bây giờ mình vẫn tin, đó là sự “lựa chọn” đúng đắt nhất cho dù có rất nhiều cô bà chú bác từng khuyên: “Hãy vì đứa bé trong bụng mà ngồi lại với nhau, mỗi người gạt bỏ cái tôi sang một bên để con có một gia đình hạnh phúc”. Nhưng thế nào là một gia đình hạnh phúc? Và một gia đình hạnh phúc có nhất thiết phải có cả bố lẫn mẹ? Đứa trẻ sinh ra và sống trong môi trường mà bố mẹ chúng phải chịu đựng lẫn nhau mỗi ngày liệu có thể trở thành một đứa trẻ hạnh phúc? Khi đứng trước những ngã rẽ, bản năng của người mẹ sẽ luôn cho ta biết quyết định nào là đúng đắn nhất và khi đã quyết định rồi thì không có chỗ cho những hối tiếc. Những nỗi buồn quá khứ phải để lại phía sau và hãy hạnh phúc với những “lựa chọn” của mình.
Bạn mình, một cô gái đảm đang và xinh đẹp, cũng đang nuôi con một mình, khi biết hoàn cảnh mình, đã động viên và vực mình dậy rất nhiều. Và mình nhớ mãi lời cô ấy nói với mình: “Khi chị đã quyết định đi con đường này, thì con chị chính là tài sản quý báu nhất của chị. Tất cả những điều chị làm sau này hãy nghĩ đến con chị. Nó luôn luôn được đặt ở vị trị đầu tiên. Xếp thứ hai là tiền chị nhé! Vì chỉ có tiền mới có thể giúp hai mẹ con chị sống một cuộc sống đầy đủ và chị mới có thể thực hiện được những ước mơ và mong muốn của con mình”. Những lời nói đó như một kim chỉ nam, luôn luôn được cài ở một vị trí cố định trong bộ nhớ của mình.
Tiền không mang lại hạnh phúc, có nhiều tiền cũng không mang lại được bố cho con mình, nhưng nó là tiền đề để mình đủ mạnh mẽ và tự lập, nuôi tiếp những ước mơ dang dở của mình và cả của con. Nuôi con vất vả đã đành, nhưng còn khổ đau hơn nữa nếu như không có tiền để nuôi con.
Mình may mắn được sống ở một đất nước với những phúc lợi xã hội tốt, được nghỉ thai sản tận mười bốn tháng, nhưng khi con mình được tám tháng, mình đã bắt đầu đi dạy tiếng Đức vào cuối tuần để có thêm tiền mua bỉm, sữa, đồ chơi cho con. Nuôi con một mình tuy vất vả, nhưng không bao giờ mình xem đó là gánh nặng. Vì con mình là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế dành tặng cho mình.
Vậy làm mẹ đơn thân nuôi con một mình có hạnh phúc không? Và làm thế nào để vẫn cảm nhận được hạnh phúc trong nỗi vất vả triền miên ấy? Từng có người hỏi mình điều đó. Có lẽ mình là người may mắn, trời ban cho mình sự nhạy cảm, nhưng lại cũng sinh cho mình cái tính “cầm được là buông được”. Khi đã lựa chọn con đường này, mình trăn trở với rất nhiều nỗi lo. Sau này khi Felix Minh lớn, hẳn sẽ có lúc em hỏi mình rằng: “Mẹ ơi, bố con đâu? Mẹ ơi, sao bố không ở cùng với mẹ con mình? Sao bố không đưa con đi nhà trẻ như bố bạn A, bạn B?” và rất nhiều những câu hỏi tương tự khác.
Mình từng tìm đọc rất nhiều những cuốn sách tâm lý dành cho trẻ em bằng tiếng Đức để tham khảo, bởi mình biết, để trả lời những câu hỏi đó cho con mình đó là một điều không đơn giản. Nó đòi hỏi ở mình sự khéo léo và tinh tế để làm sao con mình không có cảm giác là một đứa trẻ bị bỏ rơi và việc bố con không ở với con không phải là lỗi của con. Thế giới ngoài kia cũng có rất nhiều những cô bé, cậu bé giống như con. Có những gia đình bố mẹ sống với nhau, nhưng có những gia đình chỉ có bố với con hoặc mẹ với con.
Con không phải là đứa làm nên sự khác biệt đó, thay vì tự trách bản thân, con nên học cách chấp nhận những điều đó. Mình từng trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng từ lúc mang thai cho đến khi sinh con, nhưng chưa bao giờ trong đầu mình có những suy nghĩ rằng sẽ nói với con mình những điều không tốt về bố của em. Bởi với mình, em không xứng đáng phải lắng nghe và hứng chịu những điều đó.
Em cần lớn lên trong một thế giới mà ở đó mình không được phép dạy em biết đến hai chữ hận thù. Không phải vì mình cao thượng mà bởi mình nghĩ, tâm hồn trẻ thơ rất trong trẻo, mình không có tư cách gì để làm vẩn đục nó. Mình muốn em tự vẽ cho mình một bức tranh về bố mình và trong bức tranh ấy, em có thể gửi gắm những cảm xúc của mình vào đó. Chuyện người lớn, mãi mãi là chuyện của người lớn và sau này lớn lên, mình sẽ chia sẻ cho con mình nhiều hơn khi em đã là chàng trai biết hiểu chuyện.
Quay trở về câu hỏi phía trên, hẳn những ai đã từng dõi theo Facebook của mình suốt gần một năm qua, đều thấy mình sống với một thái độ rất tích cực và vui vẻ bên con trai mình. Tất nhiên, có những chuyện cũ mình không thể nào quên được, nhưng mình chưa bao giờ nhìn vào điều đó để dằn vặt bản thân và than thở, bởi mình nghĩ còn than thở nghĩa là còn thấy bất hạnh.
Và mình không muốn những tư duy và hành động đó làm ảnh hưởng đến con mình. Mình chọn lạc quan và thái độ sống tích cực, vẫn hay nói đùa với bạn bè rằng mình phải xinh đẹp để còn lấy chồng nữa và biết đâu Felix Minh lại có thêm một người bố nữa. Làm mẹ – chỉ hai từ đó thôi cũng đã là đặc quyền của hạnh phúc rồi, nó không liên quan đến việc bạn nuôi con một mình hay nuôi con cùng với ai. Và hạnh phúc ấy, là tự mình tạo nên.
Nó là một hành trình của sự tự chủ, độc lập, lạc quan. Chỉ cần nghĩ đơn giản rằng con mình khỏe mạnh, ăn ngon, ngủ tốt rồi mỗi ngày hai mẹ con dành thời gian chơi đùa với nhau, đi dạo với nhau, mang đến cho nhau những niềm vui nho nhỏ, thì đó chính là hạnh phúc mỗi ngày rồi. Những khổ đau, vất vả bằng một cách nào đó rồi cũng sẽ vượt qua.
Medonthan -St