Là mẹ đơn thân, một mình mẹ nuôi con không có nghĩa là lớn lên con sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi, thiếu thốn tình thương. Bằng chính đôi vai của mình, tôi sẽ cho con một cuộc sống đủ đầy, không phải thua bạn kém bè. Và từ chính trái tim của một người mẹ, tôi sẽ yêu thương, che chở cho con bằng hơi thở, bằng từng tế bào của mình.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải dắt con rời bỏ căn nhà, nơi đã có biết bao kỷ niệm của tôi, vui có, cay đắng có, xót xa, tủi hổ cũng có. Từ ngày lấy chồng, hiếm khi nào tôi được chồng thương yêu, hay đỡ đần những công việc nhà. Ngay cả khi đứa con đầu lòng của chúng tôi ra đời, chồng tôi cũng chẳng mấy khi đoái hoài gì đến 2 mẹ con, thậm chí anh còn lén lút quan hệ với người đàn bà khác ở bên ngoài.
Khi sự thật về chồng tôi bị phanh phui, tôi đã định ôm con bỏ đi nhưng gia đình, bạn bè ra sức khuyên ngăn. Họ bảo với tôi rằng nên thông cảm cho cánh đàn ông, vì họ đã phải “nhịn” quá lâu trong thời gian vợ sinh con. Phần vì mọi người trong gia đình và cũng vì con mà tôi nuốt nước mắt vào trong, bỏ qua cho chồng. Nhưng chồng tôi lại là người không biết nghĩ trước sau, lần lượt hết lần này đến lần khác anh đã khiến cho tôi phải nhiều đêm thức trắng, ôm con khóc một mình.
Có những lúc anh ta còn lên tiếng thách thức tôi rằng. Muốn cho gia đình êm ấm thì hãy im lặng, còn không càng nói anh ta càng đi. Và anh ta đi có đêm còn chẳng thèm về nhà, cũng không được một lời hỏi han quan tâm xem con như thế nào. Ôm con còn đỏ hỏn trong tay mà tôi chỉ biết khóc và thấy tủi thân vô cùng, tôi tự hỏi bản thân mình rằng, với phụ nữ thì có nỗi đau nào hơn nỗi đau này hay không? Thời gian sau, vì không thể tiếp tục chịu đựng được hoàn cảnh này nữa nên tôi đã chủ động ly hôn và giành quyền nuôi con.
Tôi đã từng nghĩ, nếu như chồng mình không thương tôi mà thương con thì tôi sẽ cố gắng ở lại, nín nhịn vì tương lai của con. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, sẽ ra sao nếu như con tôi lớn lên và biết được rằng mình có một người cha trọng bản năng thể xác hơn là tình cảm ruột thịt? Con tôi lớn lên, sẽ nhận ra cha mình là người tồi tệ ra sao và mẹ mình đã phải đau khổ trong cuộc hôn nhân này thế nào. Tôi chấp nhận buông tay, chấp nhận là người mẹ đơn thân vì mong cho con của mình sẽ lớn lên trong sự bình yên và niềm hạnh phúc thực sự mà con tôi đáng được nhận.
Sau khi ly hôn, nỗi buồn cũng nhanh chóng qua đi. Tôi tiếp tục đi làm kiếm tiền để trang trải cho cuộc sống của 2 mẹ con, tôi phải cho con những gì tốt nhất, không để cho con phải thua bạn, kém bè. Mẹ tôi thương cháu, nên dang tay bảo bọc cho mẹ con tôi. Con dần lớn lên trong tình yêu của mẹ, của bà ngoại và những người thân xung quanh. Hàng đêm, nhìn con ngủ say, tôi lại cảm thấy thật yên bình và ấm áp.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe người ta bàn chuyện về chồng cũ của mình. Bảo rằng anh ta vẫn cứ rượu chè, vẫn gái gú. Ba mẹ chồng tôi vẫn khổ sở vì anh ta nhậu nhẹt bê tha không chịu làm ăn. Những lúc như vậy tôi lại cảm thấy quyết định rời xa người chồng tệ bạc là hoàn toàn chính xác.
Có nhiều người cho rằng, con lớn lên không có cha sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng trường hợp của tôi, nếu như con sống với một người cha tệ bạc như vậy thì còn đáng thương hơn biết nhường nào. Là mẹ đơn thân, tôi tin mình sẽ cho con một cuộc sống tốt, một cuộc sống hạnh phúc mà không cần một người cha tệ bạc như vậy.
Medonthan