SỰ THẬT (tt)
Mọi thuyết phục đối với người nó từng gọi là chồng đã không còn giá trị nữa, nó tìm thuê một căn phòng nhỏ ở lầu 4 chung cư dành cho các đông y sĩ ở trung tâm. Ngày đưa con đi học, chiều lại đón về, nó chỉ dám đưa con bé con về thăm nhà và đi nhanh để mẹ cha nó không kịp nhìn những khi mắt nó quay đi vì đẫm nước… thế rồi sức người có hạn, nó đột quỵ ngay trên bàn làm việc vào một chiều cuối thu khi gia đình nó và đồng nghiệp chưa ai hay về sự tan vỡ trong gia đình của nó. Nó tỉnh dâỵ sau 38 tiếng đồng hồ nỗ lực của bạn bè ngành y. Người nó giật mình nhớ đến đầu tiên là con gái nó… tiếng con bé mếu maó ở đầu dây bên kia từ nhà ngoại đã lôi nó trở về, nó cần sống và phải sống để con nó được nhận ít ra là một nửa song thân còn lại.
Vào cái lúc cuộc đời chông chênh nhất thì gia đình nó báo tin ba nó vào bệnh viện, cú sốc của cuộc đời đứa con gái đầu lòng làm ba nó khuỵ chân, bởi niềm tin yêu ông dành cho chàng rể đầu nhiều quá… nó khóc, nó bứt hết dây chuyền và khóa ven bước vội kêu xe.
Đời có thê thảm hơn thì nó cũng không thể tìm đâu ra người cha, người mẹ thứ hai nữa cho nên phải về ngay.
Nắng xuyên vòm lá của ban công tòa án, việc ly hôn cứ thế là xong… Mọi thứ tựa chiêm bao khi lòng người thay hình đổi dạng.
Đứa con gái gần như không nói lời nào, nó đưa con bé đi nhiều nơi và tìm hiểu việc sang chấn tổn thương. Bắt đầu làm lại đời mình cùng đứa con gái đáng thương nó mạnh mẽ lạ thường, đêm không còn nước mắt… mẹ con nó trở lại những ngày vui sau liệu trình điều trị một năm.
Khi người ta trẻ, người ta sống thật là ích kỷ nó bắt đầu lao vào nghiên cứu làm nấm, nó lờ mờ nhận biết máu trong người nó hụt dần và những cơn choáng kèm xuất huyết thường xuyên. Đứa con gái bình an đi học đón về và đời rẽ tiếp khi nó đón nhận tình yêu từ người lính… không bao giờ trở lại vì sự tuyệt giao với một cái bóng không tâm…
Thằng bé thức dậy thì mấy mẹ con lên đường. Trời âm u đến lạ, tiếng hai đứa con làm nó trở lại là mình. Buồn, vui, đau khổ mới thành cuộc đời ấy chứ?! \Đứa con gái vào lớp học cuối tuần thì nó tha thằng bé trở về, phía cuối chân trời vẫn ánh hào quang. Những ngày đơn thân rất lặng…
Thuxa