TÔI LÀ MẸ ĐƠN THÂN! ! ! Gần 4 năm rồi, tôi là mẹ đơn thân của 1 cô con gái gần 6 tuổi xinh xắn và đáng yêu. Có lẽ trong những năm tháng đã qua của cuộc đời mình, tôi cảm thấy đây là điều giá trị nhất với tôi. Tôi đã từng ngại ngùng khi hé lộ thông tin cho mọi người rằng tôi là mẹ đơn thân.
Tôi sợ ánh mắt của mọi người nhìn tôi e ngại, tôi càng sơ hơn ánh mắt của mọi người nhìn tôi thương hại, hay giả vở cảm thông. Nhiều lúc tôi tự hỏi, những bà mẹ đơn thân như tôi có gì sai? Tôi cũng đã từng có gia đình, vì những lý do rất riêng mà chúng tôi không đi chung trên một con đường nữa. Ai lựa chọn ai và lựa chọn gì đó là quan điểm và sự lựa chọn của mỗi người. Riêng tôi, tôi chọn vừa là cha, vừa là mẹ cho một đứa trẻ. Khó khăn biết nhường nào. Mỗi ngày trôi qua, nhìn con gái bé bỏng lớn lên, tôi vừa vui lại vừa buồn. Bao đêm con ốm, con sốt, một mình tôi vật lộn. Bao nhiêu bước chân của con qua là bấy nhiêu sự khó nhọc lo lắng của bản thân. Có những đêm trời trở gió, tôi chỉ vừa phải ôm dỗ con vừa phải chạy từng tầng đóng từng cánh cửa, có những hôm trời giông bão tôi vừa động viên con vừa trấn áp nỗi sợ trong lòng mình.
Có những buổi đưa con đi chơi, nhìn ánh mắt trẻ thơ vui cười mà lòng tôi như xát muối. Có những lúc con ngây thơ về kể các bạn ở lớp bảo con là bố mẹ chia tay. Sao tôi thấy mình có lỗi, sao tôi thấy mình bất lực! Ôm con vào lòng mà chứa chan nước mắt, chứa chan những xót xa. Có thể thời gian là bài thuốc chữa lành mọi vết thương, nhưng ở trường hợp này chỉ làm dịu đi phần nào Tôi và con gái tôi vẫn phải nắm tay nhau bước đi ngày qua ngày, và những khó khăn thì vẫn cứ tiếp diễn. Chỉ có điều tôi thấy mình như chai lỳ cảm xúc. Bạn bè nói tôi mạnh mẽ, nhưng thực chất mạnh mẽ chỉ là bề ngoài. Ở vào hoàn cảnh của tôi thì không có lối rẽ nào. Tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng yếu mềm, tôi cũng có những cung bậc cảm xúc của bất kỳ người phụ nữ nào trên thế giới này. Tôi cũng thấy cô đơn và se lạnh mỗi khi gió mùa về, tôi cũng cần một bàn tay nắm lấy tay tôi mỗi khi tôi mệt mỏi và gục ngã.
Nhưng có lẽ người đàn ông đó phải tốt gấp trăm nghìn lần những người đàn ông khác, bởi không chỉ yêu tôi mà phải yêu luôn cả cô công chúa nhỏ của tôi. Giờ cuộc sống gấp gáp quá. Ai cũng chọn cho mình thứ nhanh và tiện lợi, cái quan điểm ấy mang theo cả vào trong suy nghĩ và trong cả tình yêu. Muốn một người đủ mặt này mặt kia cho tương xứng với mình, cũng đúng thôi vì đó là sự lựa chọn của mỗi người. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình già nua nên cũng muốn mở lòng mình yêu đương ai đó, tôi muốn có một bờ vai để dựa mỗi khi yếu lòng, tôi muốn con tôi có một người cha để chúng tôi là gia đình thực sự. Thật ra phụ nữ có đi đến đâu, mạnh mẽ cỡ nào cũng muốn có một người thực sự yêu thương và thực sự thuộc về. Nhưng hình như đối với những bà mẹ đơn thân như tôi điều đó là hơi xa xỉ. Tôi có thể cảm nhận được những người đàn ông họ sợ trách nhiệm, sợ ràng buộc, sợ phải yêu thêm một đứa con k phải là con mình .
Tự ý thức được cuộc sống nên ngoài những lúc trái gió trở trời hay say nắng thì cuộc sống của mẹ con tôi vẫn tốt. Trời sinh voi trời sinh cỏ phải không? Vậy nếu không ở trong hoàn cảnh nào thì hãy vui lòng đừng phán xét, cũng đừng nhìn với ánh mắt thương hại. Tôi có nghe đâu nghe ai đó nói “Tôi tin phụ nữ có thể làm tất cả phần việc của đàn ông và hơn thế nữa họ làm trên một đôi giày cao gót” VẬY TÔI LÀM MẸ ĐƠN THÂN CÓ GÌ SAI ??
cfsmedonthan(linhttha..)