“Tôi hiền lành, cam chịu nhưng anh đừng tưởng có thể động đến gia đình tôi! Con anh cũng là do tôi sinh ra, nó cũng mang dòng máu nhà tôi. Nếu anh khinh thường nhà tôi đến vậy thì anh kiếm đứa khác về mà đẻ cho anh con khác. Con tôi, tôi nuôi!”
- Chấp nhận làm mẹ đơn thân
- Làm mẹ đơn thân… vì người yêu lừa dối
- Cưới ba tháng đã phát hiện chồng tôi quan hệ với người khác
Tôi lấy chồng năm 21 tuổi, đám cưới của chúng tôi được tổ chức vội vàng do khi đó tôi đã bụng bầu 4 tháng. Khi quyết định lấy anh tôi đã chuẩn bị trước tinh thần sẽ phải chung sống với người đàn ông cộc cằn, nóng tính và gia trưởng. Quả nhiên 5 năm làm vợ anh đến nay rất ít khi tôi có được một ngày hạnh phúc trọn vẹn. Thế nhưng mỗi lần tủi thân và đau lòng, tôi vẫn cố gắng nghĩ đến con nghĩ đến gia đình để lấy thêm động lực sống tiếp.
Nhà chồng tôi kinh doanh nên rất khá giả, bản thân anh là con trai duy nhất nên được cưng chiều. Làm dâu nhà anh, tôi gần như kiêm nhiệm hết mọi việc từ trên xuống dưới trong khi em chồng dù bằng tuổi tôi chẳng bao giờ phải mó tay vào việc gì. Tính tôi hiền lành lại cả nể nên dù biết bất công vẫn cắn răng chịu đựng. Trừ bố chồng còn tốt với tôi một chút, còn mẹ chồng và em chồng thì thi nhau bắt nạt, bẻ hành bẻ tỏi tôi suốt ngày. Trong nhà tôi mẹ chồng là chủ kinh tế thế nên kể cả bố chồng có muốn bênh tôi cũng khó, đến cả chồng tôi cũng chưa bao giờ ra mặt nói lời phải trái cho tôi, chỉ mặc tôi cho mẹ chồng mắng nhiếc.
Cũng may tôi sinh con trai nên con tôi được cả nhà chồng yêu quý, thằng bé lại thông minh, láu lỉnh mẹ chồng tôi hãnh diện lắm, đi đâu cũng khoe về cháu nội. Tôi tự an ủi mình, tuy mình không được quý mến nhưng con mình được họ yêu thương là tốt rồi. Mẹ chồng tôi rất chiều chuộng thằng bé, thường xuyên mua cho thức ăn tốt nhất, quần áo đẹp nhất.
Chỉ có điều thằng bé càng lớn mẹ chồng tôi càng không cho tôi mang về nhà ngoại. Nhà ngoại tôi cách nhà chồng khoảng 15 cây số. Vì công việc hàng ngày bận bịu nên cả tháng tôi mới cho con về chơi được một lần. Thế nhưng càng về sau mẹ chồng càng tìm cách ngăn cản không cho tôi về. Chồng tôi cũng hùa vào nói tôi không ra sao, gái đi lấy chồng rồi còn suốt ngày bám lấy nhà bố mẹ đẻ. Có lần tôi lén đưa con về chơi nào ngờ vừa biết tin, mẹ chồng thuê luôn một chuyến taxi về tận nhà tôi bắt phải đón con ra bằng được. Hôm đó tôi bị một phen xấu hổ với cả nhà, bố mẹ thương tôi cứ cố nói đỡ trong khi mẹ chồng tôi ngồi trên xe, không thèm bước xuống chào hỏi, chỉ mắng sa sả vọng ra. Tối đó tôi bị chồng cho một cái bạt tai vì tội nói dối, mẹ chồng tôi ôm cháu, cứ chỉ vào tôi rồi bảo: “Đấy, con sau này không được giống mẹ con đâu nhé!”. Tôi uất ức đến mức chỉ muốn bỏ nhà đi ngay lúc đó.
Rồi một ngày giọt dầu tràn ly. Anh trai tôi đi xuất khẩu lao động ở Trung Quốc, tính cóp mãi mới mau được bộ đồ chơi và vài bộ quần áo đẹp gửi cho con tôi. Thằng bé chơi không cẩn thận, bị đồ chơi cứa vào tay một vết dài. Mẹ chồng tôi thấy thế la toáng lên, phá tung bộ đồ chơi rồi quát tôi vứt nó đi. Bao công sức, tình cảm của anh trai ggiờ bị phá tanh bành, tôi kiên quyết không vứt. Mẹ chồng tôi mới gọi bằng được chồng về, kêu là tôi láo quá rồi không dạy được.
Chồng tôi về, chưa kịp hiểu đầu tai cua nheo thế nào đã tát tôi một cái. Mẹ chồng tôi tranh thủ kể tội. Thật không ngờ nghe thế anh lại nạt tôi:
– Tôi đã bảo cô về nói bên nhà cô đừng có gửi mấy thứ đồ rẻ tiền bẩn thỉu đó sang đây rồi cơ mà! Cô muốn cả nhà tôi lây cái rách nát của nhà cô à?
Nói xong chồng tôi quay sang bảo mẹ:
– Cả cái bọc quần áo thằng kia gửi nữa, mẹ đưa con vứt hết đi một thế. Ba thứ đồ dơ dáy mà làm như báu bở lắm. Con trai con không bao giờ phải mặc những đồ như thế!
Đến mức này tôi không thể chịu đựng được nữa, cầm cái mũ bảo hiểm gần đó đánh thật mạnh vào mặt anh ta. Mũi chồng tôi chảy máu ròng ròng, tôi chống nạnh quắc mắt lên với anh ta và mẹ chồng:
– Tôi hiền lành, cam chịu nhưng anh đừng tưởng có thể động đến gia đình tôi! Con anh cũng là do tôi sinh ra, nó cũng mang dòng máu nhà tôi. Nếu anh khinh thường nhà tôi đến vậy thì anh kiếm đứa khác về mà đẻ cho anh con khác. Con tôi, tôi nuôi!
Chồng tôi đứng thẫn ra, không dám làm gì thêm cả. Tôi kéo con vào lòng, bế lên tầng hai. Tối đó cả nhà chồng tôi im phăng phắc, không ai dám nói một câu nào. Lúc ăn cơm tôi hỏi con:
– Bộ đồ chơi bác tặng con có thích không?
– Dạ thích lắm ạ! – Thằng bé đáp hồn nhiên
– Nhưng nếu con muốn chơi thì phải cẩn thận nhé, hôm nay bị xước tay rồi đấy. Vì lo cho con mà bà nội đòi vứt đi đây này.
– Vâng ạ, là do Bi không cẩn thận mà. – Thắng bé quay sang kéo áo mẹ chồng: Bà ơi, bà đừng vứt của Bi đi nhé!
Thấy ánh nhìn của tôi, mẹ chồng chỉ biết xoa đầu thằng bé rồi gật gật đầu.
Từ hôm ấy đến giờ, nhà chồng không dám to tiếng với tôi một lần nào nữa. Tôi nhận ra cứ cam chịu làm dâu hiền vợ thảo chưa chắc đã là một cách hay. Phụ nữ khi cần cũng phải gồng mình lên để bảo vệ cho những người mình yêu thương nữa!
>>>>Muốn ly hôn vì chồng không kiếm ra tiền
medonthan ( tổng hợp)
Bình luận bị đóng