Trước hết mình xin lỗi mọi người vì bài chia sẻ của mình hơi dài, cảm ơn mọi người đã bớt thời gian để đọc.
Mình lấy chồng khi 22 tuổi, Với thế hệ đầu 8x khi đó…chắc có lẽ chẳng kịp hiểu tình yêu là gì? Chỉ biết rằng người ta tốt với mình, rất tốt với gia đình mình. Vượt qua mọi ngăn cản giữa 2 gia đình, vượt qua cả sự xung khắc của tuổi tác. Mình bất chấp để cưới. Hạnh phúc có lẽ quá ngắn khi chỉ tháng thứ 2 sau ngày cưới họ đã lộ rõ bản chất ích kỷ. Mình được ưu ái không “phải” đi làm, chỉ ở nhà với 4 bức tường và nấu cơm dọn dẹp. Rất ít khi được đi đâu, dù là về thăm mẹ (cách đó hơn 1km).
Cuộc sống với 4 bức tường, những bữa cơm ăn cùng bố mẹ chồng và chủ yếu vắng bóng chồng. Chồng bận chơi thể thao, bận uống bia uống rượu với bạn bè, những ngày tỉnh là hiếm hoi không ngày nào không có men rượu. Thế rồi cũng quen, phụ nữ mà “sinh ra để cam chịu”. Nhưng rồi không chỉ dừng lại ở đó, tần suất say nhiều thì dẫn đến thiếu kiềm chế, từ chửi vợ, mà hễ cứ chửi vợ là phải kèm theo 1 ngôn từ rất biểu cảm có dính dáng đến bố mẹ vợ. Chửi chưa đủ thì đánh, đánh cái tội chồng đi chán như thế mà không thấy gọi điện. Đánh vì cái tội vợ đi làm về muộn, đánh vì mỗi khi nhìn cái mặt thấy khó chịu. Thôi thì đàn bà mà “sinh ra để cam chịu”. Vậy mà, chưa bao giờ mình nghĩ họ sẽ có bồ. Cái ngày ấy, đau đớn tưởng như mình muốn chết. Yêu nhau 4 năm lấy nhau được 2 năm, sang năm thứ 3 mình mới phát hiện ra. Càng đau đớn hơn nữa khi mình còn bị bồ chồng chửi đểu, dù mình rất lịch sự hỏi vì sao họ lại nhắn tin yêu đương với chồng mình.
Từ đó, họ lại càng có lý do để đánh mình. Mình đau khổ tột cùng, gần như đêm nào cũng phải uống rượu để ngủ. Suốt 6 năm ở với nhau mình chưa bao giờ được cầm tiền lương của chồng, kinh tế không có, lương mình cũng không cao mình muốn đi học đại học tại chức họ bảo không ai nuôi cho học được, đứa nào ăn đứa ấy đóng tiền (đóng tiền cho ông bà nội). Cái xe máy nhà mình cho mình mang về lấy cái đi làm, chồng cũng bắt mang đi sang hàng xóm gửi vì không cho để trong nhà họ. Mình cũng phải làm như vậy, cứ sáng lại sang hàng xóm lấy xe, chiều về gửi bên hàng xóm. Mình nghĩ vì mình đã vượt qua cố để lấy thì cố phải chịu. Nhưng thời gian càng nhiều thì bị hành hạ càng nhiều. Có lần mình nói với ông bà nội mong ông bà có ý kiến mỗi khi chồng đánh, bà nội bảo: ” lấy rồi thì phải chịu, biết làm sao được”. Từ đó tần suất đánh đập, chửi bới tăng lên kể cả không có lý do. Cứ ngỡ sức chịu đựng của con người là vô hạn, vậy mà mình đã phải bỏ cuộc giữa chừng.
Ly thân được 1 năm thì chồng dùng mọi lời lẽ xấu xa nói mình không ra gì, kể cả nói bảo bạn thân chồng thấy mình đi khách sạn với trai, vì điều đó không có nên mình không sợ. Chưa đủ thì chồng còn lấy sim rác nhắn giả vờ là người khác để hẹn mình đi khách sạn nếu không sẽ tung ảnh nóng. Một năm sau nữa thì ra tòa. Bây giờ đã 3 năm trôi qua, gần 1 năm nay họ rất có trách nhiệm đóng tiền cho con (còn những năm trước thì không hề, thậm chí còn nói nếu mình không nuôi được thì trả con họ nuôi, ông bà thì lương cao lại cho thuê nhà nữa nhưng không cho cháu đích tôn 1 cái gì), nhưng chỉ vậy thôi còn không tình cảm với con cho lắm. Nhiều khi nhìn thấy những đứa trẻ khác hạnh phúc bên gia đình có đủ bố mẹ, lòng mình thắt lại. Mình cũng đã có lần nói chuyện để muốn hàn gắn cho con có gia đình, mình nói giờ con nó đang bắt đầu lớn rồi, muốn quay lại để con có đủ bố mẹ dạy dỗ cho nên người, nếu không nó hư hỏng thì mình ăn năn cả đời. Đáp lại thiện chí của mình là câu nói: ” Con tau không thiếu, thích.. lấy vợ đẻ đầy”, ” Nếu sau này nó hư hỏng thì đó là tại cái số nó sinh ra phải chịu vậy”
Suốt đoạn đường về nước mắt mình trào ra không ngừng, Đau lòng, thương con.
Suốt thời gian mấy năm ly hôn rồi nhưng khi ông bà nội ốm đau mình vẫn qua chăm sóc. Có lần bà nội ốm mình và con ở lại chăm bà cả nửa tháng, nhưng mình và con phải ngủ dưới sạp trong phòng ông bà. Chồng cũ cũng không cho mang quần áo lên phòng để, nên mình phải để ở gầm cầu thang. Mình thương ông bà như bố mẹ mình, dù ông cực kỳ khắc nghiệt với mình ( Vì ngày xưa khi cưới mình chưa đi làm không có tiền nên ông không coi ra gì cả, đến giặt quần áo thôi ông cũng đi qua đi lại ngó xem có tốn nhiều xà phòng, tốn nhiều nước không? Kể cả chăm con mình cũng không được tự ý cho con ăn uống theo ý mình, mà phải theo ông bà cho ăn gì, và khi nào thì được tắm, mùa hè nắng 39 độ nhưng cả tuần cũng không được tắm cho con vì ông bà bảo không ai chết vì bẩn cả, tắm nhiều ốm nhiều) Bố đẻ mình mất sớm nên khi thấy ông bà nội mình thương lắm ( ly hôn được 2 năm thì ông nội bị mù do mổ mắt, bà nội thì bệnh tật và cao huyết áp).
Mình hay đưa cháu về chơi, sinh nhật nào cũng tổ chức tại nhà chồng cũ, không phải vì không có nơi tổ chức mà sợ ông bà buồn nên mình đưa cháu về làm ở nhà ông bà cho ông bà vui, dẫu sao cũng là cháu đích tôn mà. Vậy mà có những cái tết, ngày 30 tết mình về dọn dẹp với bà đến bữa cơm chiều chồng cũ lại gây sự đánh con rồi chửi bới mình, mình lại nuốt nước mắt ra về suốt đoạn đường mình vẫn tự hỏi mình đã làm gì mà người ta lại đối xử như vậy?
Nhưng dường như tất cả sự chịu đựng của mình thật dư thừa khi họ quyết định lấy vợ. Thằng nhỏ biết chuyện nó sốc cương quyết không ở nhà đó chơi nữa (vì bố nó đã từng hứa nhiều lần với nó là chỉ ở vậy với nó chứ không lấy ai nữa), nó khóc lóc đòi về với mẹ, bà nội thì động viên thôi cháu ở lại chiều đi hỏi vợ với bố cháu?????
Nhưng nó không ở lại, Mình có gọi điện cho ông bà nội, bà thì bảo “bố nó lấy vợ khác là chuyện bình thường mà, chẳng ảnh hưởng ai cả, chẳng sao hết, để yên cho nó lấy vợ miễn cứ đóng tiền ăn đầy đủ cho con là được”. Ông nội thì nói: ” Con xem lại mình đi, nhà con nói con đi cặp bồ nọ kia đấy”, thật nực cười chả lẽ mẹ tôi, anh chị tôi đi nói xấu và đặt điều cho tôi, trong khi tôi 1 mình chăm sóc con, đi học và đi làm. Họ nghĩ như vậy đấy! Rồi không biết tin đồn ấy lan thế nào mà cả cơ quan mình làm việc từ trước đến giờ không biết gì về thông tin của mình, nay lại cũng đồn ầm lên việc mình cặp bồ bịch nên tan với gia đình.
Giờ mình mới thấm thía và hiểu được cái cảnh diễn viên phim “ước mơ vươn tới 1 ngôi sao” tự vẫn sau khi ly hôn vì không chịu được áp lực. Mỗi 1 ngày trôi qua thực sự là khó khăn với mình và con. Hai tuần đầu mình không dạy nổi, mình muốn kết thúc cả cuộc sống này. Đêm nào hai mẹ con cũng khóc, mình đếm từng ngày trôi qua sao nó dài lê thê như vậy, thậm chí mỗi ngày đưa con đi học 2 mẹ con cũng phải tránh không đi qua nhà ấy. Thằng cu ốm sốt cao, mình nhắn nhà nó gửi thẻ khám bệnh qua, nó mang qua gửi phòng bảo vệ, còn tuyệt nhiên cả gia đình không 1 lời hỏi thăm thằng cu thế nào. Trước khi cưới, vợ mới của họ còn tìm face của mình để kết bạn, rồi đại loại nói mấy câu kiểu như “em đã khuyên anh ấy quay lại với chị nhưng anh ấy không đồng ý”, “rồi chị cũng sẽ phải lấy chồng khác, chúc chị may mắn”… Đến mức mình phải nói ” Chị xin em đừng nói gì nữa” nó vẫn lải nhải thêm vài câu rồi mới thôi.
Mình mệt mỏi vô cùng, buồn lòng vô hạn.
Đã bao lần mình tự nhủ phải cố gắng mà quên đi những con người tồi tệ ấy, nhưng dường như số phận mình sinh ra chỉ để yêu và lấy 1 người. Bạn bè cũng nhiều, nhiều người cũng đến với mình sao lòng mình chẳng có tý tình cảm gì, dù đã có lần cố gắng thử đặt niềm tin và tình cảm vào 1 ai đó, nhưng cuối cùng đều thất bại. Trên đời này có ai ngu dại như mình không? Mình biết mình dành tình cảm cho người không cần như thế là thừa, nhưng cảm xúc con người là thứ không điều khiển được bằng lý trí. Các mẹ ai cũng có nỗi khổ tâm, nhưng mình thấy ai cũng mạnh mẽ để vượt lên. Còn mình 4-5 năm trôi qua rồi sao mình vẫn u uất thế này, Giá như mình tẩy não được có lẽ tốt hơn… Làm sao để quên đi tất cả hả các mẹ????? Mình phải làm gì để quên đi tất cả khi hàng ngày mình cứ phải đối diện với hình ảnh 1 đứa trẻ không có bố. Từ ngày cưới xong đến giờ, ngoài việc bố nó gửi tiền nuôi nó (gửi qua người khác) thì cả bố nó lẫn ông bà không 1 ai gọi điện hay hỏi thăm gì nó cả.
Thằng bé bảo không bao giờ về đó nữa, nó cũng không muốn gọi người đó là cha nữa. Nó còn bảo mẹ đổi họ cho con. Mình không biết phải nói với con thế nào? khi gia đình đó đối xử với nó như vậy? Với gia đình đó thì việc mình để con về nhà họ chơi thì về, không thì thôi họ cũng không cần (có lẽ xác định sắp có cháu khác nên cũng chẳng cần) Các mẹ khuyên mình xem bây giờ mình có nên cho con về đấy khi con không muốn. Hay cắt đứt mọi liên lạc (Một vài người thì nói cắt liên lạc sẽ thiệt cho con mình, dù sao nhà họ cũng có điều kiện kinh tế, con mình đi thì thiệt thôi. Nhưng thực tế thì những năm ở nhà đó con mình và mình cũng chẳng được gì cả ) Mình thì không còn gì tiếc, nhưng mình lo sau này con thiếu thốn thôi.
Băn khoăn và bế tắc quá các mẹ à, Mọi người giúp mình với, mình cảm ơn tất cả
CFS gởi về hội
5 bình luận
càng đọc càng bực mh.bạn càng sống nthe càng làm bản thân khổ sở.càng bị gd họ coi thường.có thể bạn iu họ.nhưng mh nghĩ bạn lên dete wá khứ đấy để con của bạn phát triển đc bình thường như bao đứa trẻ khác.bạn đừng để cuộc sống nửa vời đau khổ của bạn ảnh hương đến tâm lí của con trẻ.bạn chấm dứt cảnh mòn mỏi đấy đi nếu bạn còn thương con của bạn
đúng vậy, nên chấm dứt cảnh này càng sớm càng tốt bạn à..
Tôi ko hiểu sao bạn lại có thể lụy tình như vậy sau những gì đã xảy ra? Bạn nghĩ họ sẽ cảm động về những hành động của bạn? Đáng lẽ bạn phải hiểu bọn họ chứ? Tôi đọc xong nhưng ko thấy đồng cảm mà lại thấy bực bội vì những việc làm và suy nghĩ của bạn. Làm gì có chuyện phụ nữ là : sinh ra để cam chịu? Nhảm nhí. Bọn họ đối xử với bạn như vậy cũng do bạn. Hãy suy nghĩ những ý kiến của tôi. Tôi chỉ nói một điều duy nhất là hãy sống thật tốt vì con,cố gắng hết sức vì con,đừng dựa dẫm vào người khác.
Yêu thì ko biết đúng sai,nhưng khi có bé sẽ có quyết định đúng đắn về tương lai của 2 mẹ con,e cũng giống chị nhưng e ko ở lại,e ra đi cùng con của mình và chấp nhận mọi thứ để ko ảnh hưởng tới ai. Chị cứ suy nghĩ kỹ thì chị sẽ hiểu tại sao e làm như vậy. E chưa chồng nhưng hoàn cảnh chị kể hoàn toàn giống e.
con ban, thong minh hon ban roi, chinh nhung nguoi phu nu nhu ban, moi co chuyen bao hanh, chuc ban sang suot va nghe theo con ban, nhu vay moi la vi con. Thoi gian ban ke, toi thay ban vi gia dinh chong chu ko phai vi con