Một cô giáo tiểu học 28 tuổi, là người mẹ “đơn thân”, tâm sự với tôi: Do tuổi trẻ bồng bột nên cô đã kết hôn và làm mẹ quá sớm (18 tuổi), đó là một sai lầm dẫn đến việc cô phải ly hôn khi đứa con mới 2 tuổi. Từ đó cô hoàn toàn mất lòng tin và rất ghét đàn ông.
Cô viết: “Gần đây do tác động của khách quan nên anh ấy có phần xa lánh, lạnh nhạt với em. Còn em thì ngày càng cảm thấy không thể sống thiếu anh được. Trong thời gian này có một người đàn ông khác đến đặt vấn đề với em, anh ấy đã ly hôn và có con trai đang học lớp do em chủ nhiệm. Anh yêu em chân thành, khi em nói “em đã có bạn trai rồi” và kể cho anh nghe về người kia, anh tỏ ra thông cảm và nói tôn trọng sự lựa chọn và quyết định của em, nhưng bảo “em cứ suy nghĩ cho kỹ, anh sẽ chờ đợi, khi nào em thương anh và đồng ý nhận lời thì cho anh biết”.
Cô ấy đã trằn trọc suy nghĩ nhiều về việc có nên chấm dứt tình cảm với anh đến trước để nhận lời với anh đến sau hay không. Mặc dù biết anh đến sau yêu mình chân thành, nhưng cô lại cảm thấy đau khổ và nuối tiếc mối tình kéo dài 2 năm với anh đến trước, mặc dù lúc này anh ta đã lạnh nhạt, né tránh.
Cô băn khoăn, nếu đồng ý lấy anh thứ hai khi không có tình yêu, liệu sau này hôn nhân có hạnh phúc không? “Đi bước nữa” và “ở vậy nuôi con” – đường nào tốt hơn? Cô rất sợ lặp lại sai lầm cuộc hôn nhân trước đây. Có người bảo “lấy nữa làm gì cho nặng người, cứ cặp bồ cho vui thôi”. Cô tâm sự: “Thực tế em cũng thấy có phụ nữ không chồng, nuôi con một mình mà họ vẫn sống vui vẻ, thành đạt. Nhưng mình là giáo viên, sống thế học sinh và phụ huynh sẽ nhìn mình ra sao?”…