Con yêu! Con mới vừa tượng hình trong lòng mẹ chỉ 2 tháng thôi là mẹ và người đáng lẽ con sẽ gọi là ba sắp sửa chia tay nhau. Mẹ buồn và rối bời. Không biết lựa chọn của mẹ là đúng hay sai cho con nữa. Mẹ năn nỉ có khóc lóc có. Đến nỗi quỳ xuống ôm chân anh ta mà năn nỉ đừng như vậy.
Quen nhau yêu nhau rồi cưới nhau sau khi vượt qua mọi sóng gió cùng nhau. Ấy vậy mà giờ đây đối xử với nhau như vậy. Suốt ngày chỉ ở nhà quanh quẩn trong khi anh ta thì đi suốt ngày đến lúc về thì lại kiếm chuyện . Nhẫn nhịn chịu đựng mong anh ta thay đổi nhưng ngày càng làm quá hơn. Về nhà mẹ đẻ chơi giây lát cho khuây khỏa cũng không được vì ra khỏi nhà là anh ta kiếm chuyện. Mẹ đã nhẫn nhịn hết sức có thể. Từ lúc biết có sự xuất hiện của con. Mẹ vui mừng nhưng không một ngày nào không khóc vì sự vô tâm hững hờ và bất cần của anh ta. Thấy anh ta đi cả ngày về xong lại đi nhậu tiếp. Ba mẹ anh ta khuyên thì anh ta nói làm có tiền thì ăn chơi cho sướng chứ để làm gì.
Nhiều lần anh ta gọi điện thoại cho người này người kia bảo là rủ con abcxyz…… đi nhậu. Xong xách xe đi đến khuya mới về. Mặc cho mẹ như thế nào anh ta khong quan tâm. Nhỏ to năn nỉ ngọt ngào xong gào thét cũng khong làm lay chuyển nổi anh ta. Vợ chồng cãi nhau mình nghĩ chuyện riêng nên cùng nhau giải quyết nhưng anh ta thì khong. Mỗi lúc cãi nhau là kể cho người quen của mình nghe nhưng chỉ kể mình ntn mà khong bao giờ kể anh ta ra sao. Vợ chồng cãi nhau xong nhỏ to nói nhau nghe rồi mỗi người bớt một chút thì đâu có như bây giờ. Anh ta không bao giờ chịu nghe mình nói mà tự suy nghĩ xong áp đặt mình vào những suy nghĩ sai lệch của anh ta. Hoặc vừa nghe mình anh ơi sao mình lại như vậy là anh ta nói mầy cuốn đồ đi về mẹ mầy ở đi.
Vậy làm sao nói chuyện được nữa. Mẹ đẻ mình lúc đầu chưa nghe mình kể chỉ mới nghe lời kể qua a ta thì có nói là mình chưa biết nhịn nhục. Nhưng giờ khi mẹ nghe mình kể mẹ đã hiểu mình rồi. Lúc trước mình ko kể là do còn muốn hàn gắn sợ kể ra mọi người bị sốc xong xót cho mình rồi bắt mình về. Ngay tối hôm qua. Nguyên ngày anh ta đi. Mình nấu cơm khong thèm ăn mà đi ăn cơm chỗ khác. Xong mình buồn nhưng cũng không nói. Tối 8h30 mình nhắn tin là anh ơi em ở nhà một mình em sợ lắm anh về đi.
Anh ta thừa biết mình sợ buổi tối một mình nhưng vẫn đi. Mình nhắn tin anh ơi bụng em đau lâm râm hoài anh về đi. Anh ơi em không muốn vợ chồng mình vậy. Nhưng em hết lời hết cách rồi giờ tùy vào anh. Anh còn muốn hàn gắn thì anh về vo chong mình noi chuyen. Anh ta vẫn im lặng. Đến mãi 2h sau là 10h30 a ta mới về. Nhưng im lặng khong một lời nào. Còn một chi tiết nữa. Anh ta tự động ra ngủ riêng cũng một thời gian nhưng ko nói lí do.(cũng có thể đây là một trong những nguyên nhân). Không quan tâm vợ bầu bì ở nhà như thế nào. Mặc kệ hết. Tạm nói qua vấn đề khác nữa. Xin lỗi các bạn vì mình đang buồn và rối nên lời văn hơi lung tung vì mình nhớ tới đâu viết tới đó chứ không còn đủ bình tĩnh nữa. Anh ta đi hoài mình như con búp bê chưng ở nhà.
Mình có nói anh ơi em buồn quá anh ta nói ngày anh ta lo cho 2 bữa cơm còn đòi gì nữa. Mình đòi đi làm thì ko cho mà ở nhà thì vậy đó. Mình có bầu bị hành khong ăn uống được sụt kí. Mệt mỏi không giặt đồ nấu cơm nỗi. Anh ta vừa làm vừa kể lể nhà này cái gì cũng anh ta làm hết lo hết. Xong mình ốm nghén khong ăn được anh ta nói vậy khỏi nấu ăn cơm tiệm mẹ cho rồi chứ nấu mình ko thèm ăn mà. Các mẹ ai từng ốm nghén sẽ hiểu cảm giác mệt mỏi nhu thế này mà. Anh ta đi chơi 3h mình nhắn tin anh ơi em đói (tủ lạnh hết đồ ăn nhà hết mì gói và mình khong có xe, xe anh ta lấy đi chơi rồi) vậy mà anh ta nỡ lòng nào mặc kệ mình. Tới 6 giờ mấy chiều xách về hộp cơm nguội lạnh. Lúc đó do đói qá đau bao tử cũng chẳng ăn nổi nữa. Nuốt nước mắt trừ cơm qua bữa. Cuộc sống của mình tái diễn như vậy lâu rồi. Đến hôm nay sức chịu đựng khong còn nên đành nói thật với gđ mẹ đẻ vì nếu ôm trong lòng khóc một mình hoài sợ ảnh hưởng đến con. Mình hay cười nói lắm nên mọi người đều bị lừa bởi vẻ bề ngoài của mình chứ thật ra mình không ổn chút nào cả.!!! Anh ta làm mình chịu đựng hết nỗi chứ mình mà đi về mẹ đẻ hay gì là anh ta nói mình đi hoang hẹn hò trai.
Chẳng phải anh ta ghen đâu mà do kiếm chuyện thôi. Khiến cho mình chịu đựng hết nỗi thì tự đi. Mặc dù đuổi nhiều lần nhưng mình không đi. Bây giờ mình hoang mang lắm. Có lẽ nên tạm xa nhau một thời gian. Mong con khỏe mạnh lớn lên từng ngày là hạnh phúc lắm rồi. Anh ta có cần con thì sau này mình vẫn cho gặp. Chỉ là mình biết không có chuyện đó đâu vì anh ta chẳng khi nào quan tâm đến con cả. Mong là mọi chuyện sẽ chóng qua. Mình không kể chi tiết hết được. Nên có lẽ sẽ có các mẹ chưa hiểu mình lắm. Mình chỉ muốn nói mình đã quá mệt mỏi và mình muốn dừng lại như vậy có nên không các mẹ hay là mình quá ích kỉ không nghĩ cho con.!!!
cfsmedonthan
Bình luận bị đóng