Medonthan- Ngày ấy quen anh khi cả 2 đang ngồi trên ghế nhà trường những năm tháng cuối thời trung học đầy mơ mộng, 18 tuổi tôi biết tới mối tình đầu, biết tới thế nào tình yêu, là yêu 1 người hơn cả thân thể mình. Tôi thương anh, yêu anh bằng nhiệt huyết tuổi trẻ. Anh rất hiền lành và tốt bụng, anh hơn tôi 1 tuổi, là con trai duy nhất trong gia đình. Anh có 1 người chị gái hơn anh 2 tuổi.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tim tôi đập loạn nhịp, cho tới giờ tôi vẫn không bao giờ quên được xúc cảm lúc đó, dường như mọi thứ tỏa ánh hào quang quanh con người ấy. Nụ cười ấy sao có thể đẹp và rạng ngời đến vậy. Rồi chúng tồi bắt đầu hẹn hò, sau đó anh tỏ tình với tôi, khỏi nói tôi đã hạnh phúc nhường nào. Tình yêu của chúng tôi không được gia đình ủng hộ, gia đình anh giàu có, còn gia đình tôi thì không có gì, tôi chỉ tự hào duy nhất về thành tích học cao ngất và ngoại hình cũng được cho là xinh xắn đáng yêu. Tôi bất chấp yêu anh, nhận lại những lời nói cay nghiệt từ gia đình anh ấy. Tính anh ít nói nên đôi khi cãi nhau, chỉ có mình tôi nói liến thoắng, nhưng anh chỉ ôm tôi vào lòng là t im bặt, thút thít khóc. Anh rất yêu tôi, tôi cảm nhận rõ tình yêu của anh ấy. Ba năm tôi lên Hà Nội học, anh ở quê vẫn một lòng chờ đợi tôi. Tôi thường bắt xe về mỗi khi nhớ anh phát điên, không chịu nổi. Cứ mỗi lần như thế, chúng tôi lại yêu nhau nhiều hơn. Tôi đã trao tất cả cho anh trong tình yêu vô bờ bến.
Anh trân trọng điều đó, anh nói cả đời này không ai yêu tôi nhiều hơn anh. Vào giữa năm thứ 3 đại học, tôi mang thai. Tôi không thể có con lúc đó vì gia đình tôi tuy nghèo nhưng bố mẹ tôi luôn tự hào về chúng tôi, vì chúng tôi giỏi giang và ngoan ngoãn. Tôi rất thương bố mẹ, đặc biệt là bố tôi, bố tin tôi nhất nhà. Tôi không thể phản bội niềm tin từ ông ấy. Hơn nữa, gia đình anh sẽ khinh thường tôi nếu giờ tôi về nhà họ làm dâu, họ sẽ nghĩ tôi cài bẫy anh, sẽ coi thường tôi tay trắng về nhà họ, không công việc, không có gì. Anh cũng chưa ổn định, mặc dù thế nhưng anh vẫn muốn cưới tôi, tôi đã không đồng ý và bỏ đứa con trong mình. Chúng tôi giận nhau và chia tay trong đau đớn oán hận. Anh vì muốn quên tôi đã bỏ đi làm thật xa, chúng tôi mất liên lạc 1 năm trời. Trong thời gian đó, tôi vẫn yêu anh và không thể quên anh. Tôi vẫn chờ đợi 1 điều gì đó.
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ lấy 1 người khác không phải là anh. Sau 1 năm chúng tôi gặp lại là tết vừa rồi, ngay từ giây phút nhìn thấy anh, yêu thường oán hận lẫn lộn, nước mắt t rơi xuống, tôi muốn bỏ chạy. Tôi ghét anh đã rời xa tôi, tôi là người đau đớn khi phải làm cái việc độc ác đó chứ đâu phải tôi máu lạnh, đáng lẽ anh nên bên cạnh tôi, đáng lẽ anh không nên bỏ rơi tôi 1 mình suốt thời gian đó. Anh vẫn cười, nụ cười buồn hẳn. hôm ấy anh đón tôi lên nhà anh giúp mẹ anh làm cỗ, tôi đã rất ngạc nhiên. Mẹ anh cười rất tươi khi thấy tôi, bà thật khác. Bà quan tâm tôi nhiều hơn, lắng nghe tôi và bày dạy cho tôi nhiều thứ. Bà còn gọi tôi là con. Điều ngạc nhiên hơn là khi ngỗi nói chuyện với tôi, bà đã khóc.
Bà nói về tình yêu thương dành cho anh, chỉ có duy nhất anh là con trai nên bà luôn muốn điều tốt nhất cho con. Lúc này tôi cũng khóc, vì hạnh phúc và vì cuối cùng tôi cũng được chấp nhận. Tối đó chúng tôi đã nói chuyện với nhau, anh hỏi tôi còn thương anh không, tôi nói là chưa bao giờ tôi hết yêu anh. Anh cũng nói với tôi thế. Chúng tôi đã lại lao vào nhau, mọi oán giận tan biến, tất cả như đang bù đắp cho những nhớ nhung và tình yêu sau ngày tháng xa cách. Suốt mấy ngày tết đó, tôi có nhận được những cuộc điện thoại của 1 cô gái lạ trong chỗ anh làm, cô ấy liên tục làm phiền tôi và xưng là người yêu của anh, tôi có hỏi anh và anh trả lời là nó còn trẻ con, anh trêu cho vui thôi chứ yêu đương gì. Anh không nghe máy khi cô ta gọi cũng không trả lời tin nhắn của cô ta. Tôi tin anh và tôi tự tin rằng anh không phải loại người dễ phản bội tôi. Mồng 4 tết a bay vào đấy, xa tôi, xa tất cả. Chỉ để lại 1 lời hứa rằng hết năm này mình cưới nhé. Và cũng từ đó mọi chuyện đi sang một hướng khác mà tôi không thể ngờ. Người con gái đó rất yêu anh, 1 tình yêu của cô bé 16 tuổi.
Cô ta đòi chết, đòi bỏ đi, đòi đặt vé tìm về nhà anh. Cô ta thật đáng sợ. Anh vào đó và anh ít gọi cho tôi, tôi đã nói chuyện thẳng thắn với anh về vấn đề cô ta, anh liên tục bảo tôi đừng nói gì cả, giờ anh đang rất mệt mỏi. Tôi đã khóc rất nhiều, tôi hỏi anh, anh còn yêu tôi không, sao anh làm thế. Anh khóc, anh nói anh có lỗi với tôi nhiều lắm. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi hỏi thế anh đối với cô ta thì như thế nào, anh nói anh cũng không biết. Câu trả lời đó như tát thẳng vào mặt tôi. Tôi quá sốc, tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ hết yêu tôi, chưa bao giờ nghĩ anh có ai khác ngoài tôi. Hàng ngày tôi vẫn phải nhận hàng chục cuộc gọi nhỡ từ cô ta và hàng chục tin nhắn gửi tới khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Tôi chấp nhận im lặng chịu đựng thêm thời gian nữa xem sao. Tôi nghĩ anh có nỗi khổ gì đó, tôi đã tự động viên mình.
Chiều hôm ấy, tôi nhận cuộc gọi từ số anh, tôi đã không biết là cô ta gọi. Cô ta hỏi tôi là tôi và anh là gì của nhau, có tiếng giằng co, tôi đã khóc nấc lên. Họ thật quá đáng, cô ta quát lên: anh nói đi, chị ấy là gì của anh, em là gì của anh? tôi gục xuống, tôi bảo, đừng nói nữa, đừng làm khổ anh ấy. Vô ta nói, cô ta sẽ ra đi, sẽ buông tha anh, và tôi dập máy. Lúc sau anh gọi, tôi biết giờ là lúc anh đưa ra quyết định cho cả 3 người, chúng tôi nói chuyện, im lặng có, anh biết tôi khóc, anh căn dặn tôi, tôi ngắt lời anh và nói, anh à, anh hãy giữ gìn sức khỏe, em không sao, anh nhớ làm việc thật tốt nhé. Anh im lặng rồi nói, tôi hãy cố gắng ổn định, ai yêu thương thật lòng thì hãy lấy họ. Tôi dập máy! giờ tôi đã hiểu, hóa ra tôi đã quá tin anh.
Hóa ra tình yêu này là mình tôi giữ trọn vẹn. Đã 2 hôm rồi tôi không liên lạc với anh cũng là lúc tôi phát hiện ra mình mang thai. Giờ tôi phải làm sao? Tôi rất yêu anh nhưng tôi không muốn anh khó xử, tôi không thể mang con ra để mong anh quay về với tôi. Cô ta có nhắn tin cho tôi bảo là:” anh đã khóc và nói với em rằng, chia tay chị rất khó đối với anh, em rất đau nhưng em sẽ thay chị chăm sóc cho anh, yêu thương anh” tôi cảm giác cô ta và anh đang thương hại tôi. Tôi yêu và hận anh. Nhưng còn con tôi, tôi biết con là tình yêu của tôi, nếu giờ sinh con ra, tôi đã đủ tự chịu trách nhiệm cho tương lai của mình vì tôi đã gần xong hết mọi việc mà bố mẹ yêu cầu. Tôi sẽ làm một bà mẹ đơn thân, năm nay tôi vừa tròn 23 tuổi!
Confession gởi về Medonthan.net
2 bình luận
Em ah,doc xong cau chuyen cua e chi cg ko biet minh nen noi nhung gi voi e. Ban than chi cg dang la mot nguoi me don than vi da li hon. Nhung du sao chi van de dang doi mat voi xa hoi boi le chi trai qua cuoc song nay dai hon e mot chut co the chi se cung coi hon e va li do chi tro thanh me don than cung se de dang duoc chap nhan. Vay ma doi luc chi van met moi. Nhung bu lai con chi rat ngoan va biet thuong me du be chi moi 4 tuoi. Moi khi be ko nghe loi thi chi can chi noi : con ko nghe loi la me buon,con sâu se chui vao tay me ( chi gầy nen tay chi rat nhieu gân xanh) vay la be nghe loi lien. E hay song co trach nhiem voi nhung gi minh da tao ra va hay biet yeu lay ban than minh truoc roi hay nghi den nguoi khac. Chuc e se luon hanh phuc!
hãy sống có trách nhiệm và sống vì mình, vì con nhé em.