Medonthan- Ly hôn một người chồng cờ bạc, nghiện ngập và nhiễm HIV, người phụ nữ này một mình nuôi con đến khi gặp một người đàn ông khác. Nhưng rồi những rào cản từ gia đình, và những dùng dằng của chính họ đã khiến môi tình này tan vỡ. Cô ấy đang suy sụp, liệu có ai chỉ ra “cách để quên một người?”
- Làm thế nào để tôi có bản lĩnh bước tiếp cùng các con ?
- Lấy chồng rồi chịu khổ, có đáng không?
- Nghị lực của bà mẹ đơn thân có số phận nghiệt ngã
Em là bà mẹ đơn thân đã 5 năm rồi các chị ạ!
Ngày ấy khi em sinh con được gần 5 tháng thì em biết chồng nghiện ma túy, cờ bạc và nhiễm HIV. Vợ chồng làm xa nhau, tuần hoặc 2 tuần mới gặp nhau, chưa bao giờ mẹ con em nhận được sự quan tâm từ anh ta thậm chí mẹ con em ốm nhưng anh ta vẫn đi đánh bạc suốt đêm, con đi viện từ 4 giờ chiều mà 10 giờ đêm bố mới mò vào viện.
Thời gian xa nhau em đã mềm lòng ngã vào tay một người đàn ông đã có vợ, con (em không hề biết điều này vì anh ta lừa em). Chồng em bắt được đánh em một trận tơi bời khiến em phải nghỉ việc một tuần. Em chấm dứt với người đàn ông kia ngay sau đó nhưng mỗi khi cãi nhau, chồng em lại lôi chuyện cũ ra chửi những câu không thương tiếc, đỉnh điểm là một lần anh ta lại đánh em sưng mặt mũi và em quyết định chia tay.
Em biết, em làm như thế là em không tốt vì đã bỏ mặc chồng khi anh ta bệnh tật. Nhưng các chị ạ! Anh ta biết bị H nhưng chưa bao giờ anh ta chủ động phòng tránh cho em thậm chí còn cố tình không phòng tránh. Trong quá trình đợi tòa xử ly hôn, em đã đưa anh ta đi làm các xét nghiệm, làm hồ sơ bệnh án ở trung tâm chân trời mới, nhưng sau đó anh ta viện đủ lý do và bỏ mặc tất cả. Giờ anh ta lại lấy vợ và có con. Thật may mắn là em không bị nhiễm H từ anh ta.
Còn em, cách đây 2 năm em tình cờ quen một người qua facebook. Anh ấy là em ruột một chị làm cùng em. Hai năm, tình cảm gắn bó tưởng không rời, em kể cho anh ấy nghe hết về quá khứ đen tối của em, anh ấy chấp nhận em, chấp nhận con em như một lẽ đương nhiên.
Rồi em có thai, anh ấy xin em đừng bỏ đứa bé vội để anh ấy thuyết phục gia đình, nhưng gia đình đòi từ mặt nếu anh ấy nhất quyết lấy em, còn nói với anh ấy những lời xúc phạm, khó nghe về em. Em đã không đủ can đảm giữ lại con và một mình xuống bệnh viện.
Chuyện xảy ra cũng đã hơn năm rồi, chúng em cứ dùng dằng như thế, đến khi cách đây 2 ngày, khi cãi nhau em hỏi anh ấy “Anh có buông tay được em không?”, anh trả lời “Có”. Thế là chấm hết cho một cuộc tình mà em toàn tâm toàn ý.
Em gần như suy sụp, buồn nản. Em thấy hận anh ta vô cùng tận, nhưng càng hận càng thấy yêu, càng thấy đau lòng. Anh ta là người đàn ông thứ 2 khiến em khó quên và mất nhiều nước mắt nhất.
Giá mà ngày đi bỏ con, em có đủ can đảm lấy lại giọt máu đó, giữ lại và gửi cho anh ta nếu một ngày anh ta lấy vợ. Nỗi hận trong em ngày một lớn, hận chị gái anh ta, hận cả gia đình anh ta nữa. Nhưng nghĩ cho cùng, anh ta là trai tân, em làm sao dám “Đũa mốc mà chòi mâm son” phải không các chị. Em đau lắm. Làm sao để em có thể quên anh ta mà vượt qua nỗi đau này?
hongkhuyen5.. gửi cfs