Bộp…. Chát…….
Hai cái tát đau điếng người khiến tôi choáng váng… Tiếp theo là cái mũ bảo hiểm văng vào đầu tôi… Tôi ngã lăn trong đêm tối, mệt nhoài, nước mắt rơi, một tay chỉ biết ôm lấy đầu để đỡ những cú đánh và một tay tôi ôm lấy cái thai bước sang tháng thứ 4.
Đau đớn, chua xót biết bao nhiêu…
Tôi và anh yêu nhau đã gần sang năm thứ 7, đã bao nhiêu hạnh phúc ngập tràn, đã bao nước mắt đã rơi, đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện khó khăn.
Tôi với anh học cùng trường đại học. Khi tôi chuyển đến một xóm trọ sau năm thứ nhất. Tôi khá khép kín, mặc dù chuyển đến xóm mới được 1 tháng tôi vẫn chưa quen ai, chưa nói chuyện với ai trong xóm. Do lịch học của tôi khá dày nên tôi thường đi từ sáng đến tối mới về nên cũng không gặp ai nhiều. Cửa phòng tôi lúc nào cũng đóng trừ lúc tôi mở cửa đi đánh răng, đi tắm và nấu cơm.
6h30 tối một ngày tháng 10……Cộc…. Cộc…..
Tôi mở cửa… một người con trai đội mũ lưỡi trai màu xám, không cao lắm đứng trước phòng tôi. Tôi hơi sợ vì trời đã nhá nhem tối, tôi hỏi: Có việc gì đấy ạ?
Anh đáp: Chị cho em thu tiền điện tháng vừa rồi ạ.
Lúc ấy mới hết sợ, tôi mới biết là người trong xóm trọ. Tôi hỏi hết bao nhiêu tiền, anh chỉ đáp: ba mươi hai nghìn năm trăm.
Tôi không có tiền lẻ nên đưa anh 35k sau rồi anh trả lại tôi 3k nói thế thôi là được rồi
Đấy là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Năm ấy có trận lụt, cả trường được nghỉ học 1 tuần, tôi muốn về nhà mà không thể về được vì tắc đường… Nằm trong phòng nhớ nhà và khóc
Dần dần lịch học của tôi cũng dãn ra, không phải lên lớp quá nhiều,tôi cũng không tham gia các hoạt động tình nguyện nữa….Lúc ấy, tôi ở xóm nhiều hơn…
Tôi dần dần quen với mọi người, dần dần nói chuyện, tham gia vào những buổi liên hoan nho nhỏ của thời sinh viên ( chỉ có bỏng ngô, quẩy, ngô cay…) rồi tham gia vào những buổi chiều cả xóm rủ nhau đi bộ…
Khi ấy tôi cũng có các bạn nam để ý, nhưng tôi không có tình cảm với ai, bởi với tôi, mất bố từ năm 7 tuổi đã là mất mát quá nhiều…
Rồi trong xóm có 1 anh (đã có người yêu) nhưng lại rất quý tôi, nhiều khi quan tâm tôi rất đặc biệt… Nhưng dường như lúc ấy tôi vô tư lắm, nên chẳng nghĩ ngợi gì. Vẫn nói chuyện bình thường cùng mọi người. Vô tình 1 hôm vào tháng 12… 9h tối anh kia xuống phòng tôi ngồi nói chuyện. Tôi vẫn vừa học và nói chuyện. Tôi thường thức rất khuya học bài nên anh ấy cứ ngồi đó. Mới đầu anh cũng vào phòng tôi nói chuyện cùng, sau rồi muộn anh về trước, nhưng lại sang phòng bên cạnh phòng tôi ngủ.
Cuối cùng 1h sáng, anh kia mới về, tôi đóng cửa học tiếp đến 2h rồi đi ngủ. Câu chuyện cũng chẳng có gì. Chỉ là những chuyện về chuyên ngành học của tôi, của anh, của anh kia… những câu chuyện liên quan đến bạn bè, những trò hồi cấp 3.
Và mãi sau này, tôi mới biết, anh sang phòng bên ngủ là để bảo vệ tôi khỏi ý đồ đen tối của anh kia…
Tôi không khỏe… huyết áp khá thấp nên thường hay bị ngất…
Đến sau Noel, tôi 1 lần bị ngất trong phòng vào buổi tối, một phần do áp lực học và thời gian nghỉ của tôi khá ít.
Anh đang ở ngoài, chạy vào phòng tôi đỡ tôi lên giường nghỉ, bôi dầu cho tôi tỉnh. Lúc tỉnh dậy tôi chỉ biết mình đang trong vòng tay anh ôm thật chặt, hai bàn tay nắm lấy tay tôi, rất lo lắng.
Sau đó vài hôm, tôi nhận được 1 tin nhắn… :Hãy là người yêu của em nhé”.
Tôi hơi bất ngờ, nhưng anh là một người rất ngoan, rất chu đáo với mọi người trong xóm, sống rất nội tâm. Tôi lúc ấy cũng chỉ nghĩ chúng tôi ở trong xóm cũng khá thân với nhau, cả xóm cùng hòa đồng nên chỉ nghĩ là 1 câu nói đùa, và Tôi đồng ý.
Sự đồng ý của tôi được đáp lại bằng sự quan tâm thấm lặng, bằng những chia sẻ rất riêng, rất đặc biệt…
Và lâu dần, tôi không biết mình đã yêu anh từ khi nào…
Chúng tôi yêu nhau trong thầm lặng, không bao giờ thể hiện ra ngoài, chỉ quan tâm nhau bằng ánh mắt. Chúng tôi rất ít khi đi chơi riêng, nếu có là khoảng 15p đạp xe đạp đi dạo vòng quanh trường rồi về. Trong suốt 4 năm ở trường, số lần anh rủ riêng tôi ra quán ngồi ăn vặt hay uống nước chè dường như không quá 5 lần. Mọi thứ trong tình yêu của chúng tôi đều rất nhẹ nhàng.
Cũng chẳng phải lúc nào tình yêu cũng êm đềm, lặng sóng. Tôi và anh cũng nhiều lần cãi nhau thực ra vì những chuyện không đâu. Nhiều lúc giận nhau cũng dữ dội lắm nhưng chẳng vì cái gì to tát cả. Thông thường tôi là người nhịn và làm hòa, dù không ai là người có lỗi.
Đối với tôi, chỉ cần có thể giải quyết được chuyện, có thể ở trong hòa bình, tôi không để tự ái quá cao để rồi mất đi những thứ đẹp hơn. Tôi ko vạch rõ đúng sai, đối với tôi, tôi sẽ làm hòa, nhưng cả 2 sẽ cùng suy nghĩ về chính bản thân mình.
Chúng tôi bên nhau như vậy được 4 năm… Rồi cái gì đến cũng đến…
Tốt nghiệp… Mỗi đứa 1 nơi… Gần đến khoảng thời gian này, dường như tôi chỉ khóc… Khi chia tay nhau ở bến xe… tôi khóc nức nở.
Anh ra trường trước tôi 3 tháng, nhưng cũng may là anh ở lại để đưa em đi thi đại học nên chúng tôi được gần nhau thêm 1 thời gian. Ngày anh về cùng 2 em, tôi cũng cùng về nhà anh chơi. Mọi người nhà anh không phản ứng gì xấu với tôi. Tôi về nhà anh 2 ngày rồi lại về trường làm luận văn tốt nghiệp. Từ ngày ấy chúng tôi xa nhau….
Khoảng 2 tháng sau… Tôi bảo vệ tốt nghiệp… Anh xuống… Tôi mừng lắm nên chẳng thấy run và lo lắng gì cả.
Sau 4 ngày ở lại trường, buổi tối cuối cùng, cả xóm tôi liên hoan, anh uống khá nhiều. Sau đó bạn anh rủ anh đi hát anh nói đợi anh 1 tý. Tôi không thích anh đi, vì anh đã uống say rồi, bây giờ cũng muộn không biết uống nữa sẽ thế nào nhưng anh kiên quyết bảo tôi đèo anh ra quán hát. Nhưng rất bất ngờ, anh đèo tôi trên xe đạp đi 1 đường khác, anh nói anh chỉ còn tối nay ở đấy thôi. Anh muốn ở bên tôi, đèo tôi đi dạo như xưa. Trên cả đoạn đường, cả 2 đều im lặng, còn tôi khóc. Anh nói với tôi “ Cố gắng lên em nhé. Mình xa nhau nên phải tin nhau, chặng đường còn dài lắm. Hãy ở bên anh nhé, dù có thế nào đi nữa anh cũng chỉ có em thôi”. Tôi nghe xong mà ôm lấy anh và khóc nức nở. Hôm sau, anh về bắt đầu xin việc ở gần nhà. Mới đầu anh nói sẽ phải đi xa nhà vì ko được ở gần. Tôi cũng rất lo lắng cho anh. 2 tháng sau, anh báo với tôi, anh xin được việc rồi, làm nhà nước và cách nhà có 2km thôi. Tôi mừng lắm.
Dù ra trường sau, nhưng tôi dễ xin việc hơn. Tôi ở lại HN làm việc cho 1 công ty tư nhân. Thu nhập của một đứa sinh viên mới ra trường không cao, nhưng mỗi tháng tôi vẫn cố gắng biếu mẹ tôi 1 ít tiêu vặt, còn lại tôi để dành tiền để có thể lên chơi với anh.
Đến tháng 11 âm lịch năm ấy, hết giờ làm, tôi về nhà chuẩn bị đồ lên xe từ tối thứ 6, sáng hôm sau mới đến nơi. Tôi gặp anh…. Cái cảm giác xa nhau bao lâu mới gặp lại… Không thể diễn tả bằng lời, mắt tôi đỏ hoe…. Tôi chỉ tranh thủ thời gian nghỉ cuối tuần để được gặp anh, đoạn đường khá xa nhưng dù mệt mấy tôi cũng thấy hạnh phúc. Tối chủ nhật tôi lên xe về, lại bắt đầu chuỗi ngày đi làm và không có anh.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc vô bờ với tôi… mà có lẽ chẳng bao giờ lấy lại được…
Và cũng là lúc bắt đầu những chuỗi ngày đau khổ sau này…
Sau 1 thời gian tôi về, vô tình tôi nhận được 1 tin nhắn với nội dung: “Mày nghĩ mày là ai, cũng chỉ là thứ đồ chơi cũ kỹ, chán rồi cũng sẽ bị vứt vào sọt rác thôi…Người ta cũng chỉ coi mày là đồ chơi, chán rồi vứt vào sọt rác thôi”. Lúc ấy, tôi chẳng nghĩ ngợi gì, chắc người ta nhắn tin nhầm. Vì tôi không mấy khi để ý đến những số máy lạ.
Sau đó 1 thời gian không lâu, tôi nhận được những lời mời kết bạn trên mạng xã hội. Một trong số đó đã đăng trên trang cá nhân của tôi những dòng : “Người yêu của em nhiều duyên lắm, nhiều em thích lắm. Không giữ được thì buông tay cho nó nhẹ nhàng”. Rồi hàng loạt người vào nói tôi là gì mà giữ được, tôi có làm được gì đâu, Tôi chẳng là gì cả, nếu đã ở xa thì đừng làm nhau mệt mỏi và hãy buông tay đi để anh cho người khác và có con đường sự nghiệp rộng mở hơn.
Những dòng ấy làm tôi choáng váng, ù tai và chóng mặt. Nước mắt tôi rơi… Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc ở công ty, nhưng không tránh được mắt vẫn đỏ hoe. Trên đường đi làm về, tôi khóc, gọi điện cho anh, tôi thổn thức. Tôi đã làm gì ai, đã làm sai chuyện gì, tại sao lại đối với tôi như thế…
Anh im lặng, và khi tôi khóc nhiều hơn, anh cáu… Có gì đâu mà phải khóc. Kệ người ta chứ làm sao. Nhưng tôi cảm thấy mình bị xúc phạm, tại sao lại quá đáng với tôi như thế. Tôi đâu biết họ là ai, tôi chưa làm gì họ.
Rồi sau đó, một loạt những ảnh họ ôm anh, tranh cướp giành giật anh được đăng trên trang cá nhân của tôi.
Tôi chỉ khóc và biết rằng giữa chúng tôi đang có khoảng cách và họ muốn làm gì cũng được, họ sẽ còn làm những chuyện hơn thế để làm chúng tôi xa nhau.
Ra tết nguyên đán, trên nhà anh có hội to lắm, tôi cũng đã cố gắng tiết kiệm để dành tiền và thời gian lên đó đi chơi hội với nhau. Cũng chỉ là 2 ngày cuối tuần đầy ý nghĩa.
Sau đó, những buổi tối anh tắt máy nhiều hơn, anh bận làm tôi thấy chông chênh. Đã có lần tôi nói, anh có người khác và sẽ chia tay với em sao? Anh vẫn khẳng định với tôi với giọng bực tức: Em tin thì tin mà không tin thì thôi, anh chẳng có ai cả. Rồi thời gian trôi qua… Tôi nuôi ý định sẽ lên gần chỗ anh xin việc và đi làm…
Ngày giỗ tổ, anh về nhà tôi chơi. Anh ngoan nên gia đình tôi không chê gì. Chỉ bảo xa quá sau này khổ lắm nên bảo tôi thôi. Ngày ấy anh xuống thăm tôi, tôi cũng đỡ lo lắng với những con người ác ý kia.
Thời gian tôi đi làm ở công ty, về nhà tôi lại lên hết các trang việc làm để tìm việc. Khó khăn và gian nan lắm. ra tết khoảng 3 tháng tôi nghỉ việc ở công ty, một phần vì chế độ không tốt, một phần vì tôi muốn vì tình yêu mà tìm việc khác.
Tôi về nhà 1 tuần…. Mẹ tôi và các anh tôi mắng chửi, tôi biết và hiểu hết những lo lắng của mọi người. Khi nói đến việc sẽ lên chỗ anh tìm việc, cả nhà tôi phản đối gay gắt… Mẹ tôi khóc, bà ngoại và các dì đểu bảo tôi không nên đi xa. Nếu tôi cứ làm theo ý mình thì đuổi tôi ra khỏi nhà và không còn quan hệ gì với tôi nữa. Tôi khóc suốt 1 tuần, người gầy rộc đi. Và tôi lại đi HN tìm việc… Ở HN 1 tuần, tôi chỉ ở trong phòng khóc cả ngày lẫn đêm. Tôi tiều tụy hẳn đi, da nhợt nhạt và gầy đi rất nhiều. Lúc ấy với tôi bế tắc hoàn toàn, tôi chỉ nghĩ đến cái chết. Bố tôi mất sớm vì ung thư… 1 mình mẹ tôi nuôi 5 anh chị em tôi đi học và trưởng thảnh. Đến nay, nhà cửa đều đầy đủ cho các con, chỉ còn tôi là út nên vẫn còn phải lo lắng. Suốt 14 năm tôi cố gắng vì mẹ. Vì tôi biết mẹ tôi khóc nhiều thế nào, đau khổ và phải lo lắng đến thế nào. 1 người vợ đang có chồng và mẹ chồng lo lắng tự nhiên mất cả 2 người trong 1 khoảng thời gian ngắn, đêm nào cũng 3h sáng, mẹ tôi xuống bếp ngồi khóc. Tôi còn quá bé để biết mọi chuyện, và ngày xưa trẻ con cũng chưa lanh lợi như bây giờ. Tôi chỉ đứng ngoài cửa nhìn mẹ khóc trong ánh lửa. Từ ngày ấy, tôi là 1 đứa ham chơi, thay đổi sang 1 con người ít nói, ít cười và tôi luôn cố gắng học hành để mẹ tôi đỡ khổ. Càng lớn, càng trưởng thành, tôi càng thấy rõ sự vất vả của mẹ, nên không mấy khi tôi làm mẹ buồn cho đến lần này. Mơ ước từ lúc đấy đến nay đó là mẹ tôi bớt khổ, đỡ vất vả và tôi hy vọng sau này các con tôi có 1 gia đình trọn vẹn và hạnh phúc.
Tôi suy sụp hoàn toàn, Tôi nói chuyện với anh và 1 chị rất thân. Cả 2 đều khuyên tôi quay về và cố gắng chứ đừng bỏ cuộc. au 1 tuần, tôi về với lý do giúp mẹ gặt lúa. Tôi chăm chỉ làm việc từ sáng sớm đến tối mịt. Và cũng không quên thuyết phục mọi người và tất nhiên tôi vẫn nghe những lời không đồng ý và nước mắt tôi rơi rất nhiều.
Sau 1 tháng nỗ lực tìm việc cùng với việc kiên trì hàng ngày xin phép và thuyết phục mọi người. Tôi được 1 công ty ở gần chỗ anh gọi điện phỏng vấn. Cùng lúc đó tôi được nhận vào làm ở 1 công ty khá tốt ở HN. Nhưng vì cái ước mơ kia, tôi đã quyết định chọn cái công ty gọi tôi phỏng vấn. Hôm đấy, tôi vẫn đi gặt lúa và phơi thóc đến tối muộn mới về, ăn cơm xong tôi dọn đồ rồi bắt xe đi. Cảm giác vui lắm, hào hứng lắm khi được gặp anh, và hy vọng rất nhiều ở cái chỗ làm này. Tuy nhiên, mọi thứ không dễ dàng như thế. Tôi đi phỏng vấn và có khoảng 40 người cũng đi phỏng vấn vào vị trí như tôi mà họ hỉ lấy 2 người. Tôi trượt, tôi đã định về ngay trong ngày hôm đấy. Nhưng tôi được anh, và vài người bạn nói rằng khó khăn lắm mới ở đây được, phải cố gắng cơ hội lần này, không thì không biết bao giờ mới có thể ở đây được. Tôi kiên trì tìm việc trong vô vọng. Ngày nào cũng khoảng 7-8 cuộc điện thoại của anh, chị, mẹ và dì gọi tôi về, hỏi tôi trên đó thế nào. Tôi cố gắng kéo dài thời gian để tìm việc. Và cuối cùng cơ hội mỉm cười với tôi. Tôi được gọi phỏng vấn ở 1 công ty thông qua trung tâm giới thiệu việc làm. Sau 5h đồng hồ thi và phỏng vấn, tôi được đi làm ngay ngày hôm sau. Ngày tôi đi phỏng vấn, anh có nhắn cho tôi 1 tin : “ Cố lên em nhé”. Và đến nay, có lẽ đây là cái tin cuối cùng trìu mến và động viên tôi như thế.
Tôi thuê trọ cùng 1 em gái lạ lẫm nhưng rất thân thiên từ ngày mới lên.Tôi đi làm, công việc không nhiều, nhưng không hôm nào tôi được về trước 7h tối. Tôi miệt mài, và anh cũng hay bận rộn hơn nên khoảng thời gian chúng tôi gặp nhau có khi chỉ 5-10p. Thông thường tôi đi bộ 2km mỗi sáng đến cơ quan. Có hôm chiều về thì anh đón tôi, không thì tôi lại đi bộ về. Mức lương của tôi không cao, vì ở đây, so với mặt bằng chung thì đó là mức lương cao rồi. Nhưng đối với 1 đứa xa nhà như tôi, thì cũng chỉ đủ lo chi tiêu ăn uống hằng ngày. Tôi ko mua sắm gì vì lương thấp, vì đi làm cũng có đồng phục nên tôi ko phải lo chuyện mặc gì cho phù hợp.
Chủ yếu thời gian lúc này của anh là ở cơ quan, chiều về là những buổi đi nhậu đến say mềm người. Nhiều lúc tôi tủi thân vô cùng vì không có người bạn nào ở đay, anh lại như vậy. Sức chịu đựng rồi cũng có hạn. Nhiều lần anh đi ăn uống cùng 1 cô gái (đã từng có những lời ác ý với tôi) đến tận khuya mới về. Nhiều lần tôi nói, tại sao cứ đi hoài với nhau. Sao cứ có mặt cô gái ấy. Rồi tôi đọc được những tin nhắn cô ấy gửi cho anh rất trìu mến và nhiều tình cảm. Tuy nhiên, anh nói đó là mối quan hệ xã hội của anh.
Và rồi, cái gì đến cũng đến, hôm đấy tôi đọc được 1 bài viết dành cho tôi trên trang xã hội của cô gái ấy, cô ấy sỉ nhục tôi, nói tôi không ra cái gì, không là cái gì, chỉ là kỳ đà cản mũi cô ấy và anh, là cản trở con đường sự nghiệp của anh. Vì đến với cô ấy, anh có thể có cả sự nghiệp và tiền bạc. Tôi khóc nức nở và gọi anh, cho anh đọc những lời ấy. Ban đầu anh nói cứ kệ đi, quan tâm làm gì. Nhưng đến khi tôi vẫn khóc, thì anh quay ra chửi, và đánh tôi. Lần đầu tiên trong suốt gần 5 năm yêu nhau anh đánh tôi. 2 cái tát đau điếng người chỉ vì 1 người phụ nữ khác. Tôi khóc trong tủi hờn…..
Nhưng rồi tôi nghĩ, thôi, chắc họ ghen ăn tức ở với tôi nên tôi cũng bỏ qua, và tha thứ cho anh… Rồi đến 1 ngày, anh giấu tôi đi chơi cùng cô gái ấy… Tôi khóc, tôi uống rượu ở nhà cùng em cùng phòng tôi. Tôi say, và lên giường nằm. Anh đi chơi về, em cùng phòng bảo là tại anh mà tôi mới vậy nên anh lo cho tôi đi rồi em đi chơi cùng bạn. Và cái tối hôm đấy, trong hơi men của tôi, và anh đi uống cùng cô gái đó, anh là làm chuyện đó với tôi. Lúc ấy, tôi không còn cảm giác gì cả. Chỉ biết là anh, chỉ biết mình đẫm nước mắt.
Và anh ra về lúc nào tôi cũng chẳng hay. Và thế là cái đời con gái của tôi mất đi như thế mà chính tôi cũng không biết nó như thế nào.
Tất cả dường như không chỉ dừng ở đấy, anh đã bớt qua lại với cô gái kia, nhưng tôi có thai.
Nói với anh, tôi nghĩ anh sẽ hiểu, nhưng tôi đã nhầm. Anh nói: Bỏ đi, để mà xấu mặt 2 đứa và gia đình à? Có lúc tôi bảo tôi không cần có tiền hay nhà cao cửa rộng gì cả. Bởi tôi hiểu khó khăn của anh.Lúc ấy tôi chỉ khóc gia đình a chưa có gì để có thể cưới tôi về. Anh cũng mất mẹ gần chục năm nay, 1 mình bố anh nuôi 2 anh em anh đi học đại học. Trong lúc đợi anh quyết định, đã có lúc tôi ko nỡ bỏ, tôi thương đứa con trong bụng nên xin anh đừng có ý định bỏ nó. Nhưng sau những lần ấy, lại là những cái đánh.Tôi không nhớ được chính xác là bao nhiêu lần nữa. Và có lần trong lúc tức giận, anh đưa tôi đến một bãi đất trống vắng tanh anh liên tục đánh tôi vào đầu, tát tôi, dùng chấn đá tôi và có lần dùng dây cặp laptop của tôi thiết cổ khiến tôi ngất lịm đi trong tiếng khóc và cầu xin của tôi. Sau đấy, tôi chấp nhận bỏ cái thai đi. Sức khỏe của tôi cũng yếu đi sau lần đó. Tôi hay mệt mỏi, ăn uống kém, và gầy đi trông thấy.
Chắc cả đời này, tôi sẽ bị ám ảnh bởi cái lần giết người ấy. Người ta cho tôi uống viên thuốc gì đó bắt tôi ngồi đợi. Tôi thấy hơi choáng váng. Nhưng chỉ có 1 mình đến bệnh viện vì anh nói, anh đưa tôi đến cổng thôi, vì anh có người quen trong viện. Tôi ở đấy 1 mình. Sau 1h uống thuốc, tôi được đưa vào 1 phòng bác sỹ. Cô ấy lấy đã lấy đứa con của tôi ra. Tôi khóc như mưa trong cái cảm giác tội lỗi. Tôi không thể nào quên được cái khoảng thời gian ấy, cái lúc người ta lấy con ra khỏi người tôi. Sau hôm đó, liên tiếp là những giấc mơ khủng khiếp, là những lần tôi mơ anh đánh tôi thậm tệ.
Sau lần đó, anh chăm tôi nhiều hơn, nhưng ít nói chuyện với tôi khiến tôi như mặc cảm tội lỗi ấy giày vò và ám ảnh. Tôi cũng không biết tại sao tôi cứ chấp nhận anh hết lần này đến lần khác khi anh đối xử với tôi như vậy. Ở nơi xa xôi này, tôi chỉ có 1 mình, không bạn bè, không người thân và chỉ có anh là người duy nhất tôi có thể nương tựa.
Tôi không đi chơi đâu mà không có anh đi cùng, tôi cũng ko tham gia các cuộc vui nào ở đây. Tôi chỉ đi làm, hết giờ về phòng nấu cơm, xem tivi thôi. Và hôm nào may mắn anh có thời gian thì tôi được đi vòng quanh với anh. Tôi cũng ko có 1 mối quan hệ nào trên mức cần thiết ở đây, có thì hầu như là các chị làm cùng.
Thế rồi 3 tháng sau cái lần tôi giết người ấy… Tôi và anh đã làm chuyện đó vài lần. Lần này tôi lại có thai… Tôi sợ hãi, nhưng tôi vui mừng lắm. Lần này tôi không có ý định bỏ con một lần nữa. Vì với tôi một lần là quá đủ. Nhưng khi anh biết, lại là những cái đánh đến tái tê người dành cho tôi.
Cho đến nay, tôi ở đây được 1 năm rồi, nhưng tôi vẫn nhận được những lời ác ý của những kẻ vô tâm kia… Nhưng điều duy nhất tôi làm là nhẫn nhịn, vì nghĩ đến anh sẽ giáp mặt họ hàng ngày, sẽ khó khăn cho công việc của anh bao nhiêu.
Rồi đến hôm ấy… Anh đi đám cưới với sự xa hoa, sang trọng của những con người kia. Tôi chưa bao giờ tự tin vì chính mình, tôi cũng sợ mình bị mặc cảm và tôi muốn chia sẻ với anh. Và chỉ vì 1 tin nhắn của tôi “ Anh à, em chỉ là một đứa con gái bình thường thôi, em không đẹp và không giàu có bằng những người kia, nhưng em yêu anh rất nhiều. Em bây giờ lại càng không có gì để giữ anh. Em xấu xí và già nua. Ai cũng nói có em bé sẽ là lúc người đàn ông của mình chán nhìn thấy mình nhất. Em mong anh đừng có người khác, đừng vì như vậy mà xa em và chán chê em”.
Tất cả chỉ có vậy….
Vậy là hết giờ làm anh đến đón tôi bằng 1 nụ cười lạ lẫm….
Anh đưa tôi đến khu đất trống, bảo tôi xuống xe…
Bụp……. Tôi không kịp đỡ thì chiếc mũ bảo hiểm của anh đập vào đầu đầu tôi. Ôm đầu tôi khóc… tôi choáng váng….
Chưa kịp nói gì, liên tiếp là những cái đánh vào đầu, những cái đá vào người tôi. Anh lấy gậy đánh chân tôi khiến tôi ngã xuống. Tôi chỉ khóc và xin anh đừng làm vậy, đừng làm đau tôi. Anh liên tiếp chửi tôi, không cho tôi kịp đứng dậy, anh lại túm tóc tôi kéo, lôi tôi trên đường. Tôi chỉ biết ôm đầu khóc và cầu xin anh hãy tha cho tôi nhưng anh vẫn liên tiếp tục đánh tôi. Anh đánh và chửi tôi, hành hạ tôi suốt hơn 1h đồng hổ. Anh chửi tôi không biết nghĩ, anh chửi tôi làm khổ anh thêm bao nhiêu nữa. Anh xúc phạm tôi và gia đình tôi rất nhiều. Anh còn nói đừng mang cái thai ra để dọa anh, mà chắc gì nó đã là của anh, anh còn chửi tôi mới kiếm được ít tiền đã lên mặt với anh, nhưng chưa bao giờ tôi đả động gì đến tiền trước mặt anh. Tôi cay đắng vô cùng mà chẳng thể nói lên lời nào. Vì tôi biết, nói gì lúc này cũng chỉ làm mọi việc thêm tệ hại hơn, và tôi tiếp tục bị đánh thêm nữa…Tôi chỉ biết khóc trọng nghẹn ngào, trong cay đắng mà không thể làm gì hơn….
Con tôi đã bước sang tháng thứ 4 rồi, tôi muốn giữ con nhưng tôi sợ sẽ ko biết phải đối mặt với gia đình ra sao… Tôi sẽ phải chấp nhận người đàn ông ấy như thế nào nữa. Tôi sẽ phải làm gì để con tôi ko phải thiếu thốn tình cảm. Tôi phải làm gì với những lời ác ý của thiên hạ ngoài kia để bảo vệ con mình.
Tôi biết tất cả là tại tôi đã quá yêu 1 người, đã vì một người quá nhiều, đã ngu dại nên bây giờ tôi phải chịu… Nhưng tôi rất rối bời, rất đau đớn… Làm sao tôi nỡ để mẹ tôi biết tôi nổi khổ như thế nào, làm sao tôi nỡ để thiên hạ này chửi mẹ tôi, nhưng làm sao tôi có thể nhẫn tâm bỏ con tôi đi được. Dù sao tôi cũng khao khát có 1 đứa con vì tôi đâu còn trẻ nữa, đã gần 30 tuổi rồi vậy mà tôi vẫn ngu dại vì 1 người đàn ông…
Confession gởi về Medonthan.net
1 bình luận
Bạn quá mê muội và ngu dại. Chính bạn làm khổ bạn Hãy bỏ người đàn ông đó ngay và chuyển đến nơi ở mới mà sinh con.
Đâu hẳn ta sinh con ra không còn cha là sẽ khổ, cái sướng khổ của con người nằm trong quan niệm của chính họ mà thôi