Medonthan.net– Cha không về nữa từ dạo ấy, con tựa mình trong lòng mẹ lớn lên.
Buổi chiều cuối cùng mẹ đi trên con đường phượng tím chỉ một mình. Hành lý không nhiều sao lòng mẹ nặng chịch. Chuyến xe ấy không còn chỗ, mẹ ngồi đợi chuyến sau giữa lúc trời mưa phùn lất phất. Vài cơn gió thoảng qua làm lòng thêm lạnh, nước mắt mẹ ráo hẳn mà thay vào là nỗi đau vì nghĩ đến con thơ. Tiếng chị hai thỏ thẻ bên tai: “Mẹ ngủ chưa hả mẹ! có xe về rồi chứ? Sáng mai mấy giờ con gặp mẹ!” Chỉ từ sáng giờ chưa gặp mà chị đã nhớ mẹ nhiều rồi. Từ nay, cuộc đời mẹ chỉ là của các con và dành cho các con tháng ngày ấm áp. Riêng đêm nay mẹ lạnh, cái lạnh cả đời chưa bao giờ mẹ chịu con à! Xe về bến, người ta còn mỗi một ghế giường trên, mẹ nhận vé và lên xe để mong sáng mai khi mở mắt đón bình minh chị Hai của con nhìn thấy mẹ. Xe chạy nhanh trong đêm cùng cái lạnh của đêm và của lòng người bàng bạc. Mẹ thiếp đi hai lần trong đêm ấy khi nghe con thốn nơi bụng khi cảm giác mẹ có lỗi với con thật là nhiều lúc im lặng trở về.
Tha lỗi cho mẹ nhé Poka! Con sẽ bình an và khôn lớn như chị Pika, các con là tất cả với mẹ lúc này và mãi mãi con à! Bước chân mẹ loạng choạng khi về đến bến, mẹ không nhìn nổi đồng hồ trên tường, chỉ biết trời còn sớm lắm. Trên phố còn nghe tiếng chổi tre của người công nhân quét đường. Mẹ ngồi lặng đi ở nhà chờ và thiếp đi. Đứa con bé nhỏ trong lòng của mẹ không chịu nổi cơn xốc xáo đêm qua. Mọi thứ dần khép lại sau những đi về thăng trầm những tháng ngày cứ nghĩ cho hoàng hôn. Sự tồn tại của mẹ của con và gia đình luôn khuyết này là lỗi về phần mẹ. Nhưng con là tất cả, là máu thịt là yêu thương của mẹ để không bao giờ mẹ còn phải trăn trở về câu nói: “ Cây độc không trái”. Thì ra, bao nhiêu oan khiên trong đời người ta cho mẹ vì mẹ luôn là kẻ nhịn nhường.
Thu Xa