Thật ra trong suy nghĩ trước đây của tôi, tôi cũng muốn trở thành 1 Siglemom. Nhưng với điều kiện kinh tế ổn định. Chắc đó là suy nghĩ của tuổi trẻ
- Mẹ đơn thân – Tươi ban ngày, trăn trở về đêm
- Mẹ xin lỗi vì từ nay bên con sẽ thiếu đi hình bóng”Ba”
- Mẹ ơi ! Bây giờ con có lạnh như mẹ lúc đó chưa .
Cho đến khi tôi gặp anh, ừ chúng tôi rất yêu nhau. Nhưng chẳng ai ngờ khi tôi có thai a lại muốn tôi bỏ nó, tôi thương anh nhưng càng thương hơn đứa con của mình. Anh nói cả 2 đứa đều chưa có công việc ổn định, sợ ko có điều kiện nuôi con, sợ con khổ.. cũng đúng. Nhưng nếu tôi là anh thỳ dù có khó khăn như nào tôi cũng sẽ giữ con mình.
Đến khi anh về quê án tết cùng gia đình, anh để tiền lại cho tôi đi phá thai , tôi nuốt nước mắt. Anh về quê được vài ngày chúng tôi chia tay. Tôi có đi tìm anh, a biết tôi vẫn chưa bỏ em bé, anh vẫn khuyên tôi bỏ, còn nói những lời cứ tưởng là hay.
Ừ! Chúng tôi chia tay rồi, tôi về , về với thân xác hoang tàn, không suy nghĩ được gì, chỉ biết khóc
Cũng vì thế tôi biết được con người anh. Tôi đi gần nửa cái bản đồ Việt Nam trở về nhà. Gia đình biết chuyện, :))) chuyện động trời ai mà chả giận. Nhưng giận thì giận, thương thỳ thương. Chắc hẵng tôi còn được may mắn vì có gia đình lo lắng, chăm sóc. Tôi cứ ngỡ được yên phận thỳ a nhắn tin hỏi thăm, nực cười. Bảo là hối hận muốn nhận con, muốn có trách nhiệm nhưng còn với tôi thì hết tình rồi. Tôi chỉ cười trừ không màn rep lại tin nhắn.
Không lâu sau anh có người yêu mới, mùi mẫn như chúng tôi đã từng .
Thế mà vẫn xin tôi cho xem hình con, cho được gặp con. Xin lỗi tôi không rộng lượng như vậy! Còn tôi bây giờ cũng hạ sinh đứa con đầu lòng được 18ngày rồi mọi người ạ, trời thương con mạnh khỏe. Tôi đã khóc nhiều, buồn nhiều nhưng rồi cũng thôi. Không đáng để như vậy. Giờ có con rồi phải vì con, cố mà còn nuôi con.
Còn kẻ phụ bạc cứ để đời lo!!!
Cfsmedonthan