Ngày đầu tiên con gái đi học, mẹ không ngưng lo lắng, không tài nào ăn ngủ được. Nào là lo con có thích nghi với nề nếp, với bạn bè, với cô giáo hay không? Nào là con có khóc không?
- Con hãy nhớ mình nghèo thì phải nghèo cho sạch!!!!
- Mẹ đơn thân-chấp nhận số phận nhưng không chôn vùi cuộc đời mình
- Sau này, con có trách mẹ khi không cho con mái nhà trọn vẹn?
Mẹ nghĩ con gái mẹ là 1 cô bé lỳ lợm và bướng bỉnh, đặc biệt con thích có bạn chơi dù lạ hay quen. Mẹ đã cho con làm quen với lớp, với bạn, thấy con có vẻ không lạ lẫm mà vui chơi thoải mái làm mẹ yên tâm. Nhưng đến hôm nay, ngày đi học chính thức không có mẹ bên cạnh, thì ra 1 cô bé ương ngạnh cũng phải khóc vì chợt nhận ra không thấy mẹ đâu cả… Còn mẹ thì không lúc nào không nghĩ tới con, lo cho con, cứ nhìn đồng hồ để đến giờ đón con về…
Thế là cũng đến giờ đón con gái… Tới cổng trường thấy con gái mẹ ngồi chơi kêu hoài không nghe. Tới giờ mà mẹ còn nghĩ tới cảnh lúc con nhìn thấy mẹ lật đật đứng dậy mếu máo khóc, mừng chạy thật nhanh mà chân cà nhắc vì bị đau nữa chứ. Lúc đó mẹ chỉ muốn khóc theo con thôi… Cô giáo nói con cái gì cung giỏi nhưng chỉ ” tủi”. Con thấy bạn nào được đón về con lại khóc… Mẹ nghe mà thương con lắm….
Đón con về vui chơi với con chỉ đc 3, 4 tiếng rồi con ngủ sớm.. mai lại tiếp tuc hành trình.. Không biết ngày đi học thứ 2 của con như thế nào? Mẹ rất muốn ở bên con nhiều hơn nhưng mẹ phải đi làm để lo cho cuộc sống me con mình. Rồi thời gian, con sẽ quen, sẽ thích nghi thôi kể cả mẹ cũng vậy… Học giỏi, vâng lời nhé con gái của mẹ!
cfsmedonthan!