Học xong cấp 3 vì gia đình không có điều kiện để học lên tôi từ quê vào Bình Dương để làm việc. Mới đầu mọi thứ của tôi đều ổn, tôi làm cho công ty lương cũng cao và thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều.Dần dần tôi chán với cuộc sống này, tôi quan niệm chỉ yêu người hợp tuổi với mình ngoài ra khác tuổi đó tôi sẽ không yêu và tôi đã từ chối lời yêu của một vài người.
- Hạnh phúc là thứ thật quá xa xỉ
- Giá như tôi đừng lấy chồng
- Cưới chồng ư! Chồng chỉ có cái danh vậy thôi.
Sau đó tôi nghe một anh làm cùng, lên đài FM Bình Dương để tìm người yêu, tôi cũng bắt chước làm theo anh.Thế rồi tôi quen một người gốc bắc. Anh ta nói chuyện có duyên và rất quan tâm tôi, lại hợp tuổi với tôi nữa chứ rồi chúng tôi gặp nhau ,mỗi lần xuống ca anh đều dẫn tôi đi chơi, chúng tôi yêu nhau kể từ đó.
Anh là người luôn quan tâm tôi và cũng yêu tôi rất nhiều. Tôi buồn anh hát, kể chuyện cho tôi nghe và cứ thế, lần nào xuống ca tôi đều bắt xe buýt xuống Biên Hòa thăm anh vì anh và tôi làm việc ca khác nhau, Tôi không biết nấu ăn mỗi lần anh đi làm về chúng tôi toàn đi ăn cơm ngoài anh cũng không than phiền vì tôi trẻ con lắm, lại bảo thủ nữa.
Tôi thì yếu lắm hay bệnh nên mỗi lần xuống chơi anh ép tôi ăn cơm, không ăn là anh lại đút cơm cho tôi ăn bằng được. Tôi thích gì là anh làm cho tôi bất kể nắng hay mưa. Rồi một ngày, sự thật về quá khứ của anh tôi biết được, anh bảo anh có lỗi với tôi, anh yêu tôi nhưng chưa muốn cho tôi biết chuyện anh đã có vợ con. Anh nói anh và người đó lỡ có con nên kết hôn xong là chia tay. Tôi như sụp đổ. Tôi sốc nặng, khóc như chưa từng được khóc
Tôi hận tại sao anh lại lừa dối tôi, anh nói vì anh yêu tôi nhiều quá, để muốn cho tôi chấp nhận anh và khi cưới rồi anh sẽ nói cho tôi biết. Tôi năm lần bảy lượt đòi chia tay trong nước mắt, anh khóc tôi khóc,vì cả hai yêu nhau nhiều quá. Anh van xin tôi đừng bỏ anh. Anh nói làm gì cũng được chỉ cần tôi đừng bỏ anh.
Nhưng rồi chúng tôi cũng không thể bỏ nhau vì tôi đã trao thân cho anh. Những tháng ngày sau đó, tôi vui cũng có buồn cũng có. Mỗi lần về Bình Dương tôi lại đòi chia tay nhưng anh lên thăm hay tôi xuống anh chơi thì bên anh lúc nào tôi cũng có tiếng cười. Trước giờ anh luôn làm theo lời của tôi mà không dám cãi lại, tôi yêu anh rất nhiều và rồi nhà tôi biết chuyện anh đã có vợ con, đó cũng là cuối năm 2012 khi chúng tôi yêu nhau được một năm.
Gia đình tôi cấm cản không cho tôi qua lại với anh, tôi đau khổ cả anh cũng vậy, lần nào anh cũng muốn gặp tôi và lên khi nào tôi cần. Có hôm anh lên đón tôi vào sáng sớm và gặp tai nạn. Anh vẫn cứ chạy lên cho dù đang bị đau. Anh kêu là chỉ cần gặp tôi cho dù có bị đau anh vẫn không nản. Tôi buồn và khóc nhiều lắm. Và rồi khi mà tôi phát hiện có thai là lúc mà tôi chuẩn bị về quê ăn tết, tôi và anh không biết làm thế nào. Lúc đó tôi độc đoán, tôi đã tự quyết định bỏ con và bỏ cả anh để làm lại cuộc đời.
Tôi bắt anh dẫn tôi đi bỏ cái thai, khi phát hiện con tôi được 14 tuần bác sĩ cho nghe nhịp tim tôi đau lắm chỉ muốn khóc. Tôi muốn có một đứa con nhưng gia đình sẽ không chấp nhận tôi nữa. Tôi thương mẹ và không muốn mọi người ruồng bỏ nên tôi đã bỏ đứa con của mình. Gia đình tôi không hề biết chuyện tôi có thai và phá. Sau khi bỏ con tôi như người mất hồn ngày nào cũng khóc. Tôi cắt liên lạc với anh từ lúc đó, tôi không ăn uống suốt ngày chỉ biết khóc, thời gian sau tôi hay tụ tập bạn bè đi nhậu, đi chơi để quên quá khứ nhưng mỗi lần say kí ức ùa về, nhìn người ta dẫn con đi chơi tôi cũng khóc.
Giờ đã được ba năm nhưng quá khứ cứ hiện về chưa lần nào tôi được thoải mái,tôi vào xem đọc những câu chuyện về bà mẹ đơn thân tôi tự trách mình tại sao không mạnh mẽ như họ, sao không dám nuôi con một mình hay vì tôi quá ích kỉ cho bản thân.Tôi hối hận nhiều lắm tôi chỉ muốn thời gian quay ngược lại tôi sẽ sinh con ra và tôi nghĩ anh cũng sẽ không bỏ mặc mẹ con tôi. Khi mà sau ba năm chúng tôi gặp lại nhau, anh hận tôi lắm vì tôi đã bỏ mặc anh một mình.
Giờ anh cũng có tình yêu của mình nhưng tình yêu đó lại không được như mong muốn vì gia đình cô gái đó không chấp nhận anh. Còn tôi không biết do số phận hay sao nữa, tôi lại yêu một người có con nhưng anh lại chưa kết hôn. Anh ta là ông bố đơn thân nhưng tình cảm anh ta dành cho tôi không bằng người trước. Tôi chấp nhận yêu anh vì tôi nghĩ anh giống như tôi vậy nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy anh lạnh nhạt với tôi vì chúng tôi yêu xa, phần vì tôi còn yêu người cũ rất nhiều.
Sau khi chia tay với người yêu cũ tôi đã ôn thi vào ngành mầm non giờ đang học năm ba, Tôi tính sau khi tôi học xong sẽ làm đám cưới.Tôi cần mọi người cho lời khuyên vì giờ tôi không biết mình có nên tiếp tục yêu người mới không? Cảm ơn mọi người đã lắng nghe tâm sự mà tôi giấu kín bao năm nay. Lời văn có hơi lủng củng mong mọi người thông cảm
Cfs: tranthilanh210@gmail.com
1 bình luận
cố gắng lên quá khứ qua rồi.