Tôi 26 tuổi, giờ đã là mẹ đơn thân của 1 bé gái 3 tuổi và bé trai 20 tháng. Tôi quen bố các bé ở nước ngoài khi cả 2 đi du học.
- Gửi ba- người không biết trân trọng mẹ con con!
- Anh chối bỏ khi biết tôi mang thai
- Nỗi lòng em bây giờ là một mối tơ vò
Quen nhau là lúc cả 2 tay trắng, anh nghiện cờ bạc nên làm bao nhiêu anh cờ bạc hết sạch đến mức lắm lúc ăn mì gói sống qua ngày ( cuộc sống ở nước ngoài không màu hồng). Mình cũng khuyên bảo anh nhiều và dần dần anh cũng bỏ được. Lúc yêu cuộc sống tuy khó khăn không có xe đi hàng ngày cứ đi bộ đi chợ rồi đi chơi cả mấy km không biết chán nhưng lại rất hạnh phúc biết trân trọng nhau.
Tôi & anh quen nhau 7 năm và chính thức thành vợ chồng được 3 năm. Trong thời gian đó tôi có quốc tịch trước nên đã bảo lãnh anh ở lại ( lúc đó anh ở lại bằng cách trốn và ở lậu) đồng thời cũng sinh cho anh 1 bé trai giống y hệt bố và bé gái giống mẹ. Trong thời gian mang bầu bé trai thứ 2 là lúc anh được giấy tờ nên sau 8 năm tha hương anh được về đoàn tụ với gia đình. Cũng phải nói luôn vì phải làm giấy tờ bảo lãnh cho anh nên khi bầu bé 2 được 5 tháng tôi thường xuyên bay đi bay về giữa việt nam và nước ấy. Ngồi máy bay mười mấy tiếng bụng bầu và mang theo bé đầu đi cùng nên có lần tôi ngất ở sân bay tân sơn nhất nhưng gia đình anh 1 câu không hỏi thăm.
Lúc anh về việt nam sau 8 năm xa cách mới là thê thảm vì anh nghe mẹ, tính lại gia trưởng. Giờ có dịp sống gần mẹ nên kinh khủng lắm. Tôi về giữa cái nóng 45 độ, gia đình anh ngồi điều hòa mát rồi bắt con dâu bụng chửa 6 tháng cặm cụi cơm nước dưới bếp mà không phụ, thi thoảng em trai anh xuống soi 1 tý rồi lên mách mẹ, bà lại xuống mắng. Tôi nóng quá bật quạt lên thì bà không cho, mệt quá muốn về nhà mẹ đẻ cách nhà anh có 1 tiếng đi bus hoặc muốn cho con gái lớn về thì mỗi lần về nhà chưa được 2 ngày nha anh đã bắt lên. Mỗi lần về nhà ngoại xong nhà a lại chì chiết, chửi tôi. Tôi ấm ức, mệt mỏi nên cả thai kỳ lên được đúng 5kg thì bé đã 2kg7 rồi.
Đỉnh điểm lúc tôi bầu tuần 32 thì anh có làm tôi ức quá mà nhập viện trong tình trạng dọa xảy. Khi vào viện tử cung mở 2 phân, bác sĩ cũng vất vả lắm mới cứu được con. May mắn con tôi có số làm người. Lúc ấy gia đình anh không 1 người vào hỏi thăm con dâu sao rồi vợ sao rồi trong khi đó là con cháu nhà họ, dù có ghét tôi như thế nào cũng không được làm thế với cháu chứ. Điều trị 10 ngày ở viện, chỉ có bố mẹ anh chị tôi ghé qua động viên.
Đến tuần 36 nói thế nào anh cũng không chịu cùng tôi về nước ngoài sinh con (vì giấy tờ quốc tịch của cháu nên tôi phải sinh ở bên đó) nên bụng mang dạ chửa bố tôi phải bay cùng tôi từ thành phố tới sài gòn rồi tiễn tôi lên đường. Lúc ấy, vợ chồng tôi là được 100 ngàn đô và gửi mẹ anh giữ nhưng khi tôi đi để mẹ con anh đưa tôi đúng 1 ngàn đô, tính ra được 17 triệu. Nếu tôi sinh ở việt nam cũng không đủ chứ đừng nói ở nước ngoài. Tôi qua đó phải bán đồ đạc cá nhân để gom góp tiền đi sinh và định bán luôn xe ô tô.
Thời gian đó ở việt nam mọi người khuyên bảo mãi, trước lúc tôi sinh 3 ngày anh mới bay qua. Tôi nghĩ thương con chưa sinh ra không có bố nên cũng gạt bỏ hết tất cả để anh về với mẹ con tôi. Sinh con xong chưa được tháng anh bảo gửi con về việt nam như đứa lớn, tôi không chịu vì sợ cảnh về nhà anh, mẹ anh ghê gớm như thế nên tìm cách ở lại nhưng anh ép có ở lại thì tự kiếm tiền mà ăn mà sống nên ôm con về. Về được 2 tháng gần 30 tết, mẹ anh thủ thỉ bảo tôi qua lại bên kia để giữ tiền cho chồng vì sợ chồng đi làm cờ bạc, gái gú.
Tôi thì nghĩ anh ở bên đó, làm ăn bất hợp pháp lỡ xảy ra chuyện gì thì một mình không xoay sở được nên đành lòng để con ở nhà, qua đó làm đủ thứ kiếm tiền, nghĩ hi sinh 1,2 năm để kiếm tiền mua nhà. 1 năm bên đó, anh đi làm bất hợp pháp nên gửi về việt nam nhiều tiền. Đen đủi khi bị chủ phát hiện, đánh thừa sống thiếu chết, đòi chặt tay chính tôi là người ra sức van xin. Họ nể đàn bà nên tha cho anh. Cũng phải nói thêm là ở nước ngoài gửi 1 số tiền gần cả nửa triệu đô về là quá khó, 1 tay tôi nhờ người quen gửi về nhưng nhà anh tìm cách lấy sạch
Đến khi 2 vợ chồng về được đến việt nam, anh có tiền rồi nên tìm cách đẩy 3 mẹ con đi, tìm mọi cách hành hạ tôi. Cả năm tôi đi làm quần quật bên đó từ sáng sớm đến tối muộn nhưng về đến việt nam mẹ chồng phán luôn “ mày đừng tưởng mày đi làm vất vả ở nước ngoài rồi về hưởng thụ nhé, mày về đây là để phục vụ nhà chồng”. Vâng, phục vụ bằng cách 5h30 sáng bắt tôi dậy dọn nhà đến đêm hôm tôi đi ngủ cũng không yê. Lên gác dọn nhà là có người đưng sau canh chừng, vào phòng tắm nói chuyện điện thoại với bố mẹ thì có người ở ngoài nghe lén, mệt quá cầm bát cơm lên cũng bị chửi. Tôi ấm ức lắm nhưng vì con nên nhịn, chỉ mong nhanh chóng qua lại bên kia để mẹ con anh không hành tôi nữa
Tôi về nhà anh được 10 ngày sụt mất 3kg vì quá mệt và không ăn uống được gì. Phụ nữ đẻ xong không kiêng gì đi làm luôn nó mất sức như thế. Đến lúc không chịu được nữa tôi xin phép về ngoại thì cũng là lúc ở nhà mẹ anh đi mai mối cho anh cô bé hàng xóm. Tôi có việc gấp phải về bên kia giải quyết nên vẫn gửi con ở đó. Bà nội nó trong con cho để bố nó đi hẹn hò, đến mức sinh nhật con còn giao cho chú đưa đi chơi còn mình đi hú hí.
Hiện giờ tôi đã đón 2 con về ngoại và đòi lại tiền tôi làm cực khổ trong suốt 8 năm trời nhưng mẹ anh nói thẳng “1 là con,2 là không gì hết, chứ mang con đi thì được nhưng không được mang 1 xu nào đi” Ôi mẹ ơi, tôi chưa thấy bà nội nào hàng ngày dậy sớm tụng kinh niệm phật ăn chay mà ác như bà. Hai vợ chồng ở với nhau, bà xem bói con trai sắp lấy vợ 2 nên thích lắm, cộng thêm muốn chiếm đoạt hết tiền (hơn 10 tỷ) nên muốn đẩy mẹ con tôi đi càng sớm càng tốt
Anh nói thẳng sẽ không chu cấp cho con 1 xu nào, coi như rũ bỏ trách nhiệm 1 người cha. Còn tôi mới về ngoại được 1 tuần thì cả nhà anh mặc áo gia đình, có cả bé kia đi du lịch, up lên fb, trong khi tôi và anh chưa ra tòa. Vâng, 1 gia đình theo phật, ăn chay, tụng kinh nhưng hành xử như thế các bạn nghĩ được không. Tôi ấm ức vì bao nhiêu công sức tôi làm ra, cả nhà anh chiếm hết (tiền đó không khai thuế nên không kiện ra tòa được). Tôi nghĩ mẹ chồng tôi theo phật thì không ác nhưng không ngờ lòng người vì đồng tiền thì con cái chẳng là gì.
Từ hôm tôi đón con về nhà, anh 1 câu cũng không hỏi các cháu ra sao, nhanh chóng thu xếp chiều chuộng bé kia đi chơi. Tôi không biết trên đời này, con người ta sao sống ác vậy để làm gì? Tôi mệt quá, hằng ngày nhìn con mà thấy tội vì tụi nhỏ có người cha và ông bà nội tuyệt vời quá. Tôi nghĩ nhiều đôi vợ chồng không ở được với nhau là bình thường mà để cư xử như gia đình chồng tôi thì không biết dùng từ nào để tả.
cfsmedonthan!