Tôi vừa làm điều tồi tệ nhất trên đời. Đã tước đoạt quyền được sống của con tôi chỉ vì chữ hiếu. Vì sự vô tâm chối bỏ của chính người tạo ra con tôi.
- Mẹ chọn cực khổ và chọn có con bên đời.
- Con ạ! Hãy cùng mẹ bước tiếp trên con đường không có ba con nhé
- ‘Làm mẹ đơn thân tuổi 15, đời tôi rẽ sang hướng khác’
Yêu nhau 3 năm, phá thai 2 lần. Nhưng điều làm tôi mất đi tất cả là lần thứ 2 tôi biết mình mang thai hơn 3 tháng. Ngày còn yêu nhau anh rất lo lắng, quan tâm và yêu thương tôi. Trước khi bão tố ập tới đúng là những ngày bình yên. Sau 1 năm yêu nhau tôi đã không ngần ngại trao đời con gái cho người mình yêu. Lần đó cái thai được 3 tuần. Cả 2 đứa đều buồn và anh cũng ở bên an ủi, động viên tôi rằng chúng tôi sẽ cưới nhau, rồi sẽ có con. Sau lần đó anh càng lo lắng, yêu thương tôi nhiều hơn nữa.
Thời gian trôi đi chúng tôi vẫn quấn quít bên nhau, cùng cố gắng ổn định vì tương lai sau này, không để sự việc tương tự xảy ra nữa. Nhưng đến hôm đó ngay sinh nhật thứ 26 của anh. Tôi không có dấu hiệu nghén, chu kì của tôi lại không đều. Sau khi đi ăn về tôi bảo anh dừng lại hiệu thuốc mua que thử. Anh bảo có kết quả thì cho anh biết. Lần này sẽ giữ. Sáng hôm sau tôi vừa mừng vừa lo khi biết mình đã có thai . Anh cũng vui vẻ và nói sẽ về thưa chuyện với mẹ anh. Thời gian này mẹ anh sắp về Bắc thăm ông bà già yếu. Nhưng anh bảo sẽ sanh con trước rồi cưới sau. Tôi không đồng ý , vì ở quê làm sao tôi có thể vác bụng bầu, không cưới xin thì gia đình tôi biết để mặt vào đâu?
Cứ thế giằng co mấy hôm, tôi không biết là đến ngày mẹ anh bay về Bắc anh vẫn chưa hề thưa chuyện của chúng tôi. Anh suy nghĩ mấy ngày cuối cùng cũng ra quyết định” hãy bỏ con đi vì bây giờ anh chưa sẵn sàng cho việc cưới xin và nhà cửa chưa ổn định, anh không thể” , Tôi nghẹn đắng và không đứng vững nữa nhưng tôi biết thời điểm này anh đang áp lực về công việc không được suông sẻ, nhà anh là cư xá giáo viên nên sắp trả lại cho trường. Anh còn lo cho đứa em đang học sắp ra trường. Tôi thương anh hơn cả bản thân mình và hơn nữa bây giờ tôi phải giữ con bằng bất cứ giá nào. Chỉ cần sinh con tôi đồng ý kết hôn trước cưới sau. Anh không nói gì và tôi hiểu anh kiên quyết không muốn giữ lại con vì đang muốn tiến đến với người khác.
Khi tôi phát hiện những tin nhắn ban đầu tìm hiểu nhau của anh và cô gái cùng công ty. Đúng là một ngày tồi tệ. Tôi hết trông mong gì đến chuyện cưới xin nữa. Tôi phải giữ lấy con mình. Tôi quyết định gọi cho mẹ anh ngoài Bắc. Hơn 3 Năm yêu nhau tôi chưa từng ra mắt bà 1 lần, vì tôi sợ chưa gì đã tới lui, sợ bà không thích điều đó nên nghĩ khi quyết định cưới sẽ chính thức về ra mắt bà. Bà cũng là mẹ đơn thân nuôi 2 con trai khi anh học lớp 6 thì ba mất. Bà đã an ủi và khuyên tôi hãy giữ lại đứa bé. Khi về sẽ sang thưa chuyện với gia đình tôi. ( Khi ấy con tôi đã gần 5 th trong bụng mẹ) còn gia đình tôi kiên quyết không cho giữ vì sợ tôi khổ, vì anh đã thay lòng đổi dạ.
Những chuỗi ngày sau mẹ con tôi sẽ khổ. Anh cũng nói thẳng với tôi dù không có người này cũng sẽ có người khác, cưới thì vẫn cưới nhưng sau đó cả hai sẽ sống giả tạo trước mặt người lớn. Anh muốn quen ai thì quen tôi không có quyền can thiệp. Còn tôi muốn tới với ai thì tới. Lúc này tôi không còn gì ngoài bảo vệ đứa con tội nghiệp của tôi. Chưa chào đời nhưng sắp bị từ chối được phép ra đời.
Gia đình tôi buộc tôi phải đi phá thai ngay, để thai lớn sẽ không làm gì được, không muốn tôi chôn vùi tương lai vì kẻ bội bạc như anh. Tôi đã van xin cho tôi giữ đứa bé, ba mẹ tôi đòi chết cho tôi vừa lòng. Đêm trước ngày đi bỏ thai tôi đã tìm cách trốn khỏi nhà nhưng không thành. Họ giữ lại và bắt tôi phải đi phá ngay hôm sau. Tôi đã Nt cho anh bảo anh hãy cố gắng và giúp tôi giữ lại đứa con này. anh bảo không thể hàn gắn, không thể bỏ thai vì gia đình ngoài Bắc đã biết cả rồi, bảo tôi đừng gây thêm rắc rối nữa. Anh bảo nếu tôi dám phá thai thì đã không gọi cho mẹ anh cầu cứu như vậy và cứ thế im lặng cho đến hôm nay không một lần liên lạc cho tôi.
Giá như giây phút đó anh gọi cho gia đình tôi, giá như mẹ anh xin được nói chuyện qua điện thoại với gia đình tôi thì có lẽ tôi đã giữ được còn mình.Từ lúc đó tôi lên bàn sanh non, tiếp tay để người khác cướp đi con mình coi như tôi đã chết. Tôi không mong con tôi tha thứ , chỉ hi vọng ông trời dẫn lối để con tôi có thể đầu thai vào nơi có đầy đủ mẹ cha, được yêu thương và không phải chịu đớn đau thêm nữa. Bây giờ tôi không giây phút nào mà không nhớ đến con, tối về tôi hay xoa bụng và nghĩ rằng con tôi vẫn đang ở đó, của riêng tôi. Tôi đọc báo vẫn thấy trường hợp phá thai nhưng tái khám thai vẫn còn. Tôi luôn hi vọng điều đó sẽ xảy đến với tôi. Tôi đã luôn cầu mong điều đó.
Phải lúc tôi mạnh mẽ bỏ trốn thì giờ con gái tôi vẫn còn ở bên tôi. Cả đời và cả ngàn kiếp sau này mẹ vẫn nợ con lời xin lỗi con ơi!
Cfsmedonthan