Gia đình tôi nghèo lắm. Tôi đi gia sư từ năm lớp 10. Hết lớp 12 tôi không thi đại học mà xin việc làm thêm rồi tôi quen anh. Lúc đầu gia đình anh không đồng ý cho anh quen tôi cũng chỉ vì ” nghèo “. Lúc đấy tình cảm giành cho anh vẫn chưa sâu đậm phần vì thấy gia đình mình bị xem thường nên tôi quyết định chia tay, nhưng anh 1 mực không chịu còn quỳ xuống van xin tôi đừng bỏ anh.
- Kết thúc có hậu của mẹ đơn thân tuổi teen
- Lúc tôi biết mình có thai là lúc anh rời bỏ tôi
- Có khi nào cuộc hôn nhân này là sai lầm
Lúc đấy tôi bị anh làm cho cảm động rồi tôi cũng quyết định bước qua sóng gió này cùng anh. Trải qua bao nhiêu chuyện rồi tôi cũng ” được” về làm cùng gia đình anh. Sau 1 thời gian tất cả mọi người trong gia đình anh đều chấp nhận tôi, đều nói chuyện vui vẻ với tôi. Sau đó tôi được mẹ anh đề nghị ở lại trong nhà vì do khách quá đông thường nghỉ muộn. Lần đầu tôi cũng ngần ngại và không muốn xa gia đình mình nhưng vì mẹ anh đề nghị tôi quá nhiều lần phần vì cũng muốn làm mẹ anh vui nên tôi đã đồng ý. Mẹ anh bảo khi nào nhớ nhà thì cứ về ( nhà tôi cách nhà anh tầm 20km ).
Nhưng rồi thực tế tôi không còn thời gian để về thăm bố mẹ nữa. Ngày đi làm đến 7h mới về. Ăn cơm tắm giặt xong lại dạy cho cháu gái anh. Nhiều lần tôi có mơt lời muốn xin nghỉ 1 hôm để về thăm gia đình nhưng đều bị gia đình anh phản ” thôi hôm sau về con, hôm nay thứ 2 ( 3 4 5 6) dạy cho cháu bữa chứ cô giáo gọi về bảo nó học kém lắm ” thứ 7 chủ nhật thì ” 2 ngày này khách đông lắm con về rồi ai làm cùng mẹ đây ” . Mà thường thứ 7 chủ nhật tôi phải làm từ 8h sáng đến 11h đêm. Có khi 3 4h sáng. Tôi làm việc quần quật tháng này qua tháng khác nhưng không thấy mẹ anh nhắc gì đến tiền lương. Tôi nghĩ thôi để cuối năm lấy luôn 1 thể. Rồi cuối năm cũng đã đến. Tôi dự tính bao nhiêu là việc. Hứa mua cái này cái kia cho bố mẹ. Hứa mua cho bố 1 bộ đồ mới… Khi nhân viên đều nghỉ vào 27 tết thì tôi vẫn phải làm đến 30 tết mới được nghỉ. Tôi lo lắng không kịp mua đồ về cho gia đình.
Sáng 30 tết tôi xin nghỉ để về nhà. Mẹ anh vui vẻ đồng ý. Bà vào nhà lấy tiền đưa cho tôi. Khi tôi cầm được đồng tiền tôi làm vất vả suốt 1 năm trời mà rớt nước mắt. Mẹ anh đưa tôi đúng 1.000.000 vnd và bảo ra năm mẹ đưa thêm cho. Cuối năm mẹ kẹt quá. Tôi nghẹn ngào nuốt nước mắt cầm tiền chẳng giám về nhà nữa. Tôi thương bố mẹ tôi quá. Tôi cầm điện thoại lên bắt đầu gọi điện vay mượn từng người nhưng chỉ có đứa bạn thân cho tôi mượn thêm 1 triệu nữa. Tôi cầm tiền chạy đi mua cho bố bộ áo quần rồi đi mua bánh kẹo, thậm chí tôi còn không mua được cho mẹ tôi thứ gì. Trở về nhà với 42k trong túi. tôi nghẹn ngào ôm mẹ và khóc ” năm nay con phá nhiều tiền quá,con chỉ mua được quà cho bố…” Chưa nói hết câu thì mẹ tôi đã òa khóc ” không sao đâu con. Con về là mẹ vui rồi. Mẹ nhớ con quá ”
Cho em xin phép bỏ qua đoạn này nhé. Mỗi lần kể về gia đình em lại không kìm được nước mắt
Mồng 6 tết mẹ anh gọi tôi lên làm. Tôi bắt đầu chán nản khi thấy anh ngày càng lạnh nhạt và vô tâm với tôi. Tôi vẫn làm việc quần quật như trước đến nỗi chị nhân viên bảo ” chị không biết em là người yêu của…hay là osin nữa”. Tôi đi làm thuê cho người ta nhiều nên tôi học được cái tính nhẫn nhịn chịu khó. Tôi chỉ cười xòa cho qua chuyện. Rồi tôi và anh thường cãi nhau. Tôi nhận thấy anh không còn như trước nữa và rồi tôi phát hiện khi mà tôi quần quật làm việc thì anh tụ tập đàn đúm ngồi bàn tròn ( đập đá ) tôi quá chán nản và muốn thoát khỏi đây. Nhưng rồi anh lại van xin tôi và hứa sẽ bỏ không tụ tập nữa.
Tôi nhẹ dạ tin anh và rồi vui vẻ tha thứ. Mấy ngày đầu tôi thấy anh thay đổi thật nhưng rồi ngựa lại quen đường cũ. Lúc này tình cảm của tôi đối với anh đã quá sâu đậm. Anh năm lần bảy lượt lừa tôi. Đến lúc tôi quyết định dứt khỏi anh thì tôi lại phát hiện tôi có bầu. Tôi không biết nên khóc hay nên cười đây. Thật sự tôi không muốn lấy anh nhưng vì tôi sợ làm bố mẹ tôi buồn rồi hàng xóm dị nghị. Tôi cắn răng tha thứ cho anh lần nữa. Tôi nghĩ có con rồi chắc anh sẽ khác. Nhưng tôi lại nhầm.
Ngày tôi sinh con mẹ tôi đưa tiền cho anh dặn tý đút ít tiền cho bác sĩ. Anh dạ dạ rồi mất hút luôn. Mẹ tôi cứ nghĩ anh đút tiền rồi. Tôi nằm trên bàn đẻ không hét 1 tiếng nào cho đến khi bác sĩ khâu vết thương nhưng không tiêm thuốc tê. Khâu ” sống ” luôn. Tôi gồng mình có rên rỉ đôi tiếng thì bị mắng. Sinh xong tôi như bị trầm cảm khi ngày ngày chỉ có tôi với con và mẹ tôi. Ngày nào cũng đến khuya anh mới về.anh bảo anh đi kiếm tiền. Nhưng rồi anh chưa 1 lần đưa tiền về cho tôi hay mua bỉm mua sữa cho con. Tôi dần 2 ít nói và thường có những suy nghĩ điên rồ.
Và rồi khi con được 4 tháng. Tôi phát hiện anh có nhắn tin qua lại với con nào đấy. Tôi có nói chuyện với anh và rồi anh đòi ly hôn với tôi. Tôi khôg còn cảm xúc nữa rồi. Tôi im lặng còn anh thì ngồi viết đơn. Anh chạy vào hỏi mẹ anh ” mẹ ơi thằng cu sinh ngày nào mẹ ” ôi. Đến nghẹn cả ruột mất thôi. Ngày sinh con mà cũng không nhớ. Mà cũng đúng thôi, từ khi sinh đến giờ anh có bế con giờ nào đâu. Lúc đấy mẹ tôi có ở đó. Mẹ tôi có hỏi anh ” con suy nghĩ kĩ chưa ?” Anh nằng nặc trả lời ” con nhất quyết phải ly hôn. Anh viết xong đơn và đưa cho tôi. Tôi đọc xong và kí luôn không hề do dự. Tôi xách vali đi thì anh lại dở giọng bảo tôi muốn đi thì đi 1 mình để thằng cu ở lại. Tôi không chịu và rồi tôi cũng trốn đi được.
Tôi ôm con ra hà nội sống. Mẹ anh nói với mấy người hàng xóm ” con này ngu. Nó mà đi 1 mình bỏ con ở nhà ngoại thì tôi còn xuống cho đôi đồng chứ bồng con đi rồi thì 1 xu tôi cũng không cho ” . Đấy nhà anh tình nghĩa quá. Sau khi tôi đi. Anh có ra hà nội tìm tôi và đòi đưa thằng cu về. Van xin các kiểu nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Nhiều người bảo tôi vô tâm. Không nghĩ cho con.
Các mẹ cho e lời khuyên được không ạ. Em không biết nên làm gì tiếp theo đây