Xin chào cả nhà! Thực sự lòng em rất rối bời và mệt mỏi. Em muốn nhờ mọi người chia sẻ và cho em một lời khuyên đúng đắn nhất. Em đã kết hôn được 7 năm khi em vừa học xong cấp 3.
- Em đã khờ dại khi yêu anh
- Chỉ mới có 1 tí sóng gió mà anh đã không thể bảo vệ mẹ con em
- Chọn lấy anh là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi
Do hoàn cảnh của em quá khó khăn, em ở với mẹ. Mẹ em thì già yếu nên không có khả năng nuôi em học đại học. Bởi vậy em đã chọn con đường lập gia đình, mong chồng em sẽ nuôi em đi học đại học. Nhưng do nhỡ kế hoạch nên em sinh con. Trong một năm đầu tiên em mang bầu em chỉ ở nhà làm việc nhà trồng thêm rau để cuộc sống bớt khó khăn. Chồng em đi làm nhà nước nhưng vẫn đang học dở đại học liên thông. Cuộc sống em phải cố gắng chắt chiu thì mới đủ sống. Cuộc sống của em cứ êm đềm với những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc vì chồng em rất yêu thương chăm chút cho em.
Nhưng đến khi em sinh con được 3 tháng, chồng em sa ngã vào đề đóm. Đến khi em phát hiện chồng em đã nợ đến 100 triệu. Em lúc đó còn ít tuổi bồng bột cộng thêm lúc ở cữ áp lực nhà chồng đối xử tồi tệ. em mắc chứng trầm cảm và tự kỉ. Vậy là khi phát hiện chồng em chơi bời, em đã sốc và tự tử nhưng thương con em lại cố sống. Chồng em lúc đó thề hứa sẽ làm lại từ đầu vậy là em tin tưởng và sẵn sàng hy sinh để cùng chồng làm lại.
Em thuê nhà bán hàng, tuy cuộc sống hơi chật vật nhưng em cũng cố gom góp cộng thêm tiền lương của chồng em đã dành dụm, vừa lo cuộc sống vừa trả dần nợ cho chồng vừa lo cho chồng đi học đại học. Thế là em trả gần 2 năm mới hết. Trong hai năm đó chồng em rất chịu khó làm ăn, thương vợ thương con nhưng thi thoảng vẫn đánh đề nhỏ giấu em. Nhưng chồng em rất chăm chút cho hai mẹ con. Rồi ông trời trớ trêu, em bị tai nạn gần chết. Chồng em lại lo chăm em và gánh cả phần việc kinh doanh của em. Do chồng em thay em cầm kinh tế nên chồng em lại quay lại chơi bời.
Lần này không phải là chỉ đánh đề mà còn chơi sóc đĩa bài lá. Bỏ em đi thâu đêm em ở nhà khóc hết nước mắt. Rồi làm cũng không đưa tiền cho em mặc kệ em lo toan chi tiêu trong gia đình. Chồng em thay đổi hoàn toàn không còn muốn giúp đỡ em, không còn quan tâm tới hai mẹ con em. Nếu không đi đánh bài thì về lại soi đề. Tết có hai vợ chồng ở với nhau nhưng bỏ em ốm nằm một chỗ với đứa con nhỏ không ai nấu nướng cho ăn. Em tủi thân sút ký đến tiều tụy. Em cứ bắt được chồng chơi bời về lại xin lỗi và thề hứa. Đến lúc thề hứa chán rồi thì quay sang thái độ như việc chơi bời là điều hiển nhiên.
Em dùng đủ mọi cách ngọt ngào khuyên nhủ nhưng không được. Em chán quá nên cứ im lặng làm để nuôi con. Nghĩ chán cái cảnh mình cứ làm rồi trả nợ không biết bao nhiêu lần cho chồng mà chán. Chồng em cứ sa đà, càng ngày càng quá đáng, dùng những câu tục tữu để chửi vợ và không bao giờ nhận lỗi về mình. Vợ chồng em có một ít tiền tiết kiệm, chồng em cứ suốt ngày đòi chia. Em không đồng ý vì em nói do anh cờ bạc nên em không thể chia ra được. Rồi chồng em đi đánh bạc về em nói, nó định vác cả cái xe định đập vào đầu em, may mọi người can và đuổi em đi. Em sang hàng xóm ngủ nhờ, sáng hôm sau về đưa con đi học, chiều chồng em về đòi giấy tờ xe đi cắm, em không đưa lại đuổi hai mẹ con.
Em tay trắng ra đi. Em về cắt khóa lấy quần áo và hàng họ đi thuê nhà ở tạm rồi em về quê họp hai gia đình để nộp đơn ra tòa. Chồng em lại về hứa với hai họ cho cơ hội. Chồng em hứa sẽ thay đổi làm lại từ đầu. Vậy mà khi về ở với nhau, chồng em vẫn thế bỏ đi cờ bạc thâu đêm. Gần đây nợ nần chồng chất tiền hàng của em cũng mang đi chơi. Em thất vọng quá nên quyết định nộp đơn. Em đi tay trắng số tiền tiết kiệm em đem chia đôi và đưa con đi. Chồng em lấy được số tiền đó mừng ra mặt nhưng xong quay lại xin em tha thứ quỵ lụy, van nài em quay lại.
Em giờ về quê vì bố mẹ em mất hết rồi nên hai mẹ con thuê nhà tự sống. Bây giờ em rối bời quá không biết có nên quay lại cho chồng em một cơ hội không? Xin mọi người cho em lời khuyên với ạ?