18 tuổi, em yêu anh ấy. Một người đàn ông luôn yêu chiều, khiến em choáng ngợp trong hạnh phúc tình yêu . Cứ ngỡ rằng mãi mãi sẽ như vậy. Vì anh là tài xế, nên gia đình em ra sức cấm cản. Nhưng em đã bất chấp tất cả để được sống với anh. Và rồi ngày mà người con gái nào cũng mong muốn đã đến với em. Cũng là lúc cuộc đời em rẽ sang một hướng khác.
- Bỏ hay giữ chồng, đi hay ở lại
- Chịu đựng sống tiếp hay ôm con bỏ đi thật xa
- Đã coi nhau chả ra gì thì sống cũng không hạnh phúc
Anh vẫn vậy, vẫn tốt với em tình yêu đó vẫn vậy, nhưng em thấy trong con người anh tồn tại cái gọi là bạo lực. Em còn nhớ hôm ấy em vừa sảy thai 1 tuần. Do cãi vả, anh đã thẳng tay đánh em không thương tiếc. Ấy vậy mà em không một lời oán trách anh. Rồi tụi em cũng dọn ra riêng sống, anh thì đi suốt, em chỉ ở nhà. Do người ốm nhỏ. Lại sảy thai nên em không khoẻ. Chỉ ở nhà, anh cũng nói là cứ để anh lo. Ấy vậy mà ra ngoài anh nói em là đứa lười biếng. Em buồn lắm, nhưng em chẳng nói với anh đâu. Thời gian cứ vậy trôi qua. Vừa hết kiêng 3 tháng em lại mang bầu. Vì em cũng muốn có con nên mới không kiêng lâu. Thấy anh mừng em cũng hạnh phúc lắm. Em không dám làm gì, chỉ quanh quẩn ở nhà.
Đến khi thai được 12 tuần, em đi khám. Và em như muốn chết đi, khi biết con em đã mất, thai bị lưu. Em đau khổ tột cùng, khi mà nỗi đau tinh thần lẫn thể xác cứ giày vò em. Còn anh, anh lại lo công việc, lại bỏ mặc em nằm bệnh viện với bao nhiêu tuổi hờn. Trong vòng nửa năm mà em đã mang và mất con 2 lần. Cơ thể tiều tuỵ như thiếu sức sống. Em lại ở nhà, và anh lại nuôi em. Anh cầm tiền về cho em, mà lúc nào cũng bóng gió. Tuy không nói thẳng với em, nhưng anh lại đi nói với người này, nói lại với người kia. Đặc biệt là mẹ anh. Cãi nhau cũng vậy, đối với anh và mẹ anh, em bao giờ cũng là người có lỗi. Em im lặng chịu đựng và chưa một lần nào dám than thở với ai.
Rồi một ngày, chỉ vì em nhắc anh đừng chạy xe nhanh, mà 11h đêm anh thẳng tay đánh em. Em đau lắm, đau lòng. Anh đối xử với em như vậy. Nhưng chưa bao giờ em giận anh vì tình yêu của em với anh còn nhiều lắm .Vì sợ anh lái xe phân tâm, nên lúc nào em cũng yêu thương, cũng lo lắng. Có lẽ vì vậy mà anh coi thường tình cảm của em. Vì anh là tài xế, nên em hay ghen, đó là lí do để anh luôn chửi bới em, mỗi khi khó chịu.
3 tháng lại trôi qua, ngày 31/12/2015. Em báo tin cho anh là em có thai, tưởng rằng anh sẽ vui lắm, nhưng đáp lại là sự thờ ơ, lạnh lùng.. Em buồn nhiều lắm. Rồi tết cũng đến, anh chẳng muốn đưa em đi đâu, anh bảo phải để dành tiền lo cho con. Nhưng mùng 2 tết, ngoài quê gọi vào, báo tin bà nội mất. Em cùng gia đình chồng sắp xếp về quê. Sau 7 ngày lo ma chay cho bà. Đến ngày về, em lại đau bụng, đi bệnh viện, bác sĩ báo em bị bóc tách trên 50%. Giữ cái thai là một điều rất khó. Em đã thật sự gục ngã… Anh không về nữa, mà đã ở lại cùng em. Nhưng chỉ 1 đêm. Rồi hôm sau anh bảo đi nhờ xe tải vào đi làm, cho khỏi tốn tiền.
Nghĩ anh lo cho mẹ con em, nên em vui lắm. Nhưng thật sự, em không ngờ.. Anh không hề đi về, đó chỉ là cái cớ để anh rong chơi suốt 4 ngày. Không 1 câu hỏi thăm em. Trời thương, nằm lại ngoài quê hơn nửa tháng. Em đã ổn định, em náo nức trở về với anh. Gặp anh em mừng lắm, nhưng thật không ngờ, anh dửng dưng đến phát sợ. Rồi càng ngày anh càng ít về nhà, luôn kiếm chuyện với em. Cho đến một hôm em bắt được tin nhắn, và anh đã thú nhận đã phản bội em. Em thật sự đau lòng, không hiểu vì sao tình yêu ngày xưa phải chăng không còn.
Em cay đắng gọi điện cho mẹ chồng. Bà ấy phủ phàng và bảo rằng tại em. Em thật sự sôck, em đã không ăn uống, và trở nên gầy đi. Anh thì hứa sẽ không làm như vậy. Yêu và tin anh với tất cả tình yêu , nên em bỏ qua, và xem như không có chuyện gì. Rồi một ngày em lại bắt được tin nhắn. Lần này anh đã ra tay đánh em, dù em đang mang bầu. Tới đây, em nghĩ có lẽ không nên níu kéo nữa làm gì. Em đã ra đi. Anh vui lắm, vì đâu có gì vướng bận nữa. Anh đi chơi đủ các kiểu. Chưa bao giờ anh hỏi thăm đến mẹ con em.
Giờ đây em đã lấy lại chút bình tĩnh, vì con em là con trai, nay đã được 6 tháng, trộm vía cháu khoẻ mạnh, và đạp nhiều. Mặc dù em chẳg bồi bổ gì nhiều. Em đinh sau khi sinh con sẽ li dị, em đang chuẩn bị tinh thần để trở thành singlemom, tình yêu em dành hết cho con. Nhưng gia đình lại muốn em và chồng quay về để con em có cha. Mọi người ơi, giúp em với. Giờ em phải làm sao…???