Tôi. 23 tuổi, cái tuổi đã biết thế nào là tình nghĩa vợ chồng, đã biết thế nào là yêu thương gia đình, đang dần cảm nhận được đâu là tình mẫu tử.
- Làm mẹ đơn thân không có gì là bất hạnh cả!
- Muốn làm mẹ đơn thân, suy nghĩ của tôi liệu có đúng?
- Phía sau hạnh phúc là nỗi đau kéo dài
Vì tôi đang mang trong người đứa con gái đầu lòng , nó kết tinh cho tình yêu của tôi và anh. Người tôi gọi là “chồng”. Tôi thương chồng vô điều kiện, tình yêu của tôi dành cho anh có thể trên đời này không ai so sánh được. Tôi cảm thấy buồn, thấy thương chồng vì hằng ngày nhìn anh phải dậy từ lúc 5h sáng để chuẩn bị đi làm đến chiều 18h mới về đến nhà. Nhìn da mặt của anh ngày một đen và nổi thêm những mụn li ti mà tôi nhói trong lòng. Tôi biết anh cố gắng làm như vậy chỉ là muốn con gái chúng tôi sinh ra không thiếu thốn, vì tôi biết anh thương con rất nhiều.
Mỗi ngày thấy anh thủ thỉ nói chuyện với con mà tôi mừng thầm, tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi được gặp anh,người đàn ông biết yêu thương vợ con. Và rồi ngày hôm nay,anh kiếm chuyện với tôi, anh dày vò, hằn học tôi đủ mọi chuyện. Anh nói tôi không tin tưởng anh , luôn đề phòng anh. 2 đêm liền anh chẳng hề nói chuyện với tôi 1 câu, tôi và anh có nuôi 1 con heo đất, định là dành giụm đến khi tôi sinh sẽ đập heo. Hôm qua anh lãnh lương tôi không biết tháng này anh được bao nhiêu tiền, anh không nói đến tôi mà tự mình bỏ tiền vào heo. Tôi cũng không nói vì biết anh vẫn còn quan tâm đến con.
Vậy mà sáng nay đến ngày tôi tái khám anh nói bận công việc không thể xin nghĩ được để đi cùng tôi nhưng lại hứa với một người nào đó là đi đám giổ. Tôi giận,tôi cũng nói với anh là sáng hôm nay tôi đi tái khám, anh cũng hỏi tôi đi lúc nào để anh biết mà sắp sếp công việc. Tôi nói để sáng nay tôi tính, anh không nghĩ được thì tôi tự đi 1 mình. Đến sáng sớm tôi biết anh đã đập con đất mà tôi và anh đã dành dụm, anh để lại cho tôi 1tr còn tất cả số tiền con lại thì anh lấy đi. Chẳng để lại cho tôi đồng nào để tôi đi tái khám.
Thế là sáng sớm tôi phải chạy xe gần 100km chỉ để mượn tiền để đi khám thai. Vậy mà từ sáng đến chiều anh không gọi hỏi thăm tôi,anh đi đám giổ đến tối mịt mới về, vừa về đến nhà thì anh nói là còn mùn không anh ngủ riêng vì ngủ trong phòng cùng tôi nóng quá ngủ không được.Tôi mét ba mẹ anh,nhưng rồi tôi lại là người bị chửi,bị trách móc đủ thứ chuyện trên đời. Tôi không thể chịu nổi nữa tôi nói chắc tôi đi về nhà chơi ít ngày thì anh và ba anh đuổi tôi đi, bắt tôi viếy giấy là tôi đã đi ra khỏi nhà anh, còn nói thứ gì của tôi thì tôi lấy đi còn gì của gia đình anh thì để lại.
Ra đi, tôi chẳng có tiền trong người, chỉ có duy nhất cái điện thoại của anh,vậy mà anh còn nói cái điện thoại cho nó đi.1 mình cùng với đứa con trong bụng hơn 30 tuần tuổi xách balo, túi xách và cả cái vali đồ gần 20kg từ ngoài ruộng lội vào và phải đi bộ gần 3km. Có thể từ lúc tôi mang thai tôi đã không còn được như trước, không thể trang điểm mỗi khi ra đường, bụng bự, thân hình thì bề xề nên anh đã chán tôi.
Lần này tôi đi chắc có thể duyên nợ của tôi và anh đã không còn nữa,tôi chỉ thương cho đứa con nhỏ chưa chào đời của tôi, còn trong bụng mẹ là đã phải chịu thiệt thòi đủ thứ. Tôi quyết định làm mẹ đơn thân. Tôi thương con, thương cho thân phận người phụ nữ….!!!!!