Tôi năm nay 30 tuổi, lấy chồng và kết hôn từ năm 23 và chung sống với nhau được 5 năm thì tan vỡ vì chồng tôi ngoại tình.Ngày tôi yêu và lấy anh, mọi người trong gia đình ai cũng ngăn cản, cấm đoán
- Bi kịch gia đình tan vỡ chỉ vì người thứ 3
- Dành cả thanh xuân cho người không xứng đáng, cái mẹ nhận là đau thương
- Tôi đã từng gục ngã… tự đứng lên và mạnh mẽ nuôi con
Thậm chí Ông nội còn tát tôi vì nghĩ rằng gia đình anh không cơ bản ( bố mẹ đã ly hôn từ khi 2 anh em nhà anh ấy còn rất nhỏ). Thêm nữa quá xa, tôi thì nhà cũng thuộc dạng không phải giàu nhưng cũng ít khi phải đụng tay đụng chân việc gì. Bất chấp tất cả, tôi đã tin… tin tình yêu anh giành cho tôi khi mà bị cấm đoán như thế nhưng tối nào anh cũng về chơi, mặt ngồi lỳ ở phòng khách để thuyết phục gia đình tôi. Anh hứa nhiều lắm, nào là sẽ không bao giờ làm cho tôi khổ, không bao giờ để gia đình và mọi người phải thất vọng vì tôi,… Và cuối cùng chúng tôi cũng đã được tổ chức đám cưới mà nói đúng ra ý nghĩa là không được đàng hoàng, tử tế. Khi mà anh phải thuê nhà trai và cơ quan làm việc đến để làm thủ tục với nhà gái chúng tôi chứ không được tổ chức nghi lễ bình thường khi có bố mẹ chồng đưa đón. Anh nói vì anh giận cả bố và mẹ nên không muốn họ xuất hiện và nhờ vả gì.
Tôi chấp nhận vì khi đó yêu anh, nhưng tôi biết bố mẹ và gia đình tôi khổ tâm nhiều lắm…!!! Cưới xong bố mẹ tôi cho 2 vợ chồng mảnh đất mà ông bà mua, xây nhà lên cho ở. Cuộc sống tuy ban đầu hơi khó khăn khi 2 vợ chồng chỉ đều là nhân viên văn phòng nhưng chúng tôi rất hạnh phúc. Hạnh phúc nhân lên khi sau 2 tháng tôi có bầu luôn, và may mắn tôi sinh con trai đầu lòng. Bản chất anh là một người rất thương vợ, chiều chuộng con nhưng không hiểu sao hay do trước tôi không tìm hiểu kỹ mà khi con trai tôi được 7 tháng tôi biết tin anh cặp bồ. Tim tôi đau, tôi không nói cho ai bít cả. Mỗi ngày một mình gặm nhấm nó và không muốn nghĩ tới. Dường như anh biết nên cũng không qua lại gì nữa. Tôi nghĩ anh đã hiểu cái gì mới quan trọng với anh nên cũng thôi nhắm mắt cho qua mọi chuyện để được sống yên ổn.
Tôi luôn tự nhủ rằng do mình chọn, cố lấy nên dù có thế nào cũng không được than vãn hay kể lể với bất kỳ ai. Rồi anh chuyển công tác, sang làm 1 công việc khác có kiếm được nhiều tiền hơn, đồng thời cũng là có nhiều mối quan hệ hơn. Vì nghĩ rằng không có bố mẹ chồng trông con đỡ đần chỉ có nhà ngoại nên tôi bàn với chồng sinh một thể luôn để tiện chăm sóc rồi khi đi làm không bị ngắt quãng. Chồng tôi đồng ý và tôi đã sinh tiếp bé gái sau anh nó 2 năm. Vậy là tôi lại phải ở nhà thêm để lo gia đình. Tôi tự nhận mình là người rất thật thà, có khi được gọi là tồ khi không biết nịnh nọt hay khéo léo nịnh nọt ai. Nhưng trong mắt mọi người gia đình nhà chồng tôi là đứa con gái Hà Nội nhưng ngoan và biết điều, Sống rất tình cảm và không để mất lòng ai. Nhưng cuộc đời không ai ngờ trước được, khi con gái được tròn 1 năm tôi lại biết chồng tôi cắm sừng lần nữa.
Nhưng lần này công khai hơn, thách thức hơn và kết quả là gửi đơn lên toà đòi ly hôn và bắt tôi ký với lý do “ tôi không còn yêu nữa” Không cần phải nói lúc đó tôi cảm thấy thế nào, tất cả như sụp đổ, mọi thứ muốn vỡ tung. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều để níu kéo anh vì thương con, vì muốn 2 đứa con của mình không phải chia lìa. Anh dứt khoát đến nỗi gọi điện thẳng cho mẹ vợ bảo xuống nhà con nói chuyện, bọn con ly hôn. Bố mẹ tôi sững sờ, hàng xóm bàng hoàng vì trước giờ thấy anh luôn là người yêu thương và chăm sóc vợ con chu đáo, lễ phép với mọi người, hàng xóm…. Cuối cùng thì tôi cũng đã cho anh được toại nguyện, được công khai và cưới cô bé đó làm vợ lần 2 trong cuộc đời của anh.
Sau ly hôn, tôi muốn được chăm sóc cả 2 đứa nhưng Toà không chấp nhận vì bản thân còn chưa đi làm nên chỉ được nhận nuôi 1 cháu bé thứ 2 mà thôi. Tôi đã vô cùng đau khổ và trải qua quãng thời gian có thể nói kinh khủng nhất trong cuộc đời. Niềm tin về tình yêy dường như đã tắt hẳn, tôi sống thu mình và luôn tỏ ra đề phòng với bất kỳ ai muốn lại gần và có ý định với tôi. Mãi bây giờ, sau hơn 3 năm ly hôn tôi vẫn sống 1 mình. Là 1 bà mẹ đơn thân mạnh mẽ và trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi tự lập và biết suy nghĩ cho chính bản thân nhiều hơn. Chỉ có điểu, tôi vẫn không thể mở lòng hay đón nhận ai. Bởi câu hỏi: “tại sao bản thân đã hy sinh, đã yêu và hết lòng chung thuỷ với họ như vậy mà kết quả cuối cùng lại nhận được sự đắng cay?”
Cfsmedonthan!