Khi đã đi qua tất cả những oán hận, đau khổ, tổn thương,… là những khoảng trống rỗng rồi đến bình lặng, thản nhiên, để rồi sẽ là những ngày bình thản chẳng hề vương vấn. Bạn sẽ chẳng còn bận tâm đến những gì đã làm mình như gục ngã 1 thơì, ngay cả đến con ngươì ấy cũng chẳng còn rõ nét trong tâm trí mình. Ấy là khi bạn đã được Tự Do.
- Bỏ chồng, đừng bỏ rơi mình
- Sau tất cả thì hạnh phúc nhất là bình yên
- Vì anh, tôi mang tiếng cướp chồng của người khác
Nhưng…. Có khi nào bạn cảm thấy cái giá của sự Tự Do là quá đắt với những gì đã buộc phải đánh đổi??? Tôi không nói đến cá nhân tôi. Tôi nói đến cái giá của sự Tự Do đối với 2 đứa con mình.
Đó là lúc trên đường đi học, đứa con gái khẽ thỏ thẻ: mẹ ơi, ở lớp con có nhiều bạn được bố đưa đón đi học lắm đấy. Tôi hiểu được sự thèm khát trong câu nói có phần ẩn ý của con.
Đó là khi thằng bé nâng niu từng con siêu nhân, rồi lại phấn đấu con sẽ ngoan để được ước ao khi nào bố về lại mua siêu nhân cho con nữa.
Đó là sau mỗi khi được ngủ với bố 1 đêm, đêm sau 2 đứa giành nhau ôm cái gối bố đã gối đầu để được hít hà mùi của bố.Như chiều nay, khi con gái chạy vào rụt rè hỏi: mẹ ơi, con có thể xin mẹ điều này được không? . Tối mẹ cho con đi xem phim ở rạp cùng với 2 bố của 2 chị ở cùng xóm nhé!? Tôi phân vân suy nghĩ rồi đưa ra quyết định, không được, con chờ mấy hôm nữa nghỉ lễ bố về sẽ cho 2 chị em đi.. Tôi nghe thấy sự tiếc nuối lẫn ấm ức trong câu trả lời của con với bạn: thấy chưa, mẹ em sẽ không đồng ý đâu!
Người muốn đội vương miện phải đủ sức mạnh để chịu đựng được sức nặng của nó. Có rất nhiều vương miện, nhưng tôi đang mang trên đầu chiếc vương miện có tên Tự Do. Nhiều khi thấy nó rất nặng. Nhiều khi thấy rất nhiều áp lực.
Cũng có khi thấy cái giá phải đánh đổi là quá đắt. Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận với những gì mình đã làm. Chỉ mong con đường phía trước đừng quá gập ghềnh chông gai, để chiếc vương miện ấy luôn được giữ vững.