Em mạn phép lên đây trút bầu tâm sự. Em lấy chồng được gần 2 năm và hiện giờ có 1 baby được hơn 4 tháng rồi. Nhưng cuộc sống hôn nhân với em đến bây giờ em vẫn chưa thấy hạnh phúc dù chỉ là nhỏ nhoi.
- Làm ơn hãy để cuộc sống mẹ con tôi được bình yên
- Nếu đền đáp sự kỳ vọng của bố mẹ, em sẽ không giữ nổi con
- Anh tàn nhẫn nhưng em vẫn không thể ngừng yêu anh
Chồng em sinh năm 94, công nhận là còn trẻ là còn chơi nhưng cái gì cũng phải có mức độ thôi, giờ lại thêm con cái nữa ít ra cũng nghĩ cho con. Chồng em là người đã có tiền án. Trước khi cưới, em cũng biết nhưng em nghĩ khi lập gia đình thì chồng sẽ thay đổi nhưng em đã sai, sai hoàn toàn. Sau ngày cưới mọi thứ như sụp đổ. Lấy nhau được gần nửa năm, chồng em vẫn chơi bời, lăng nhăng. Bố mẹ chồng thì không nói được chồng, cứ đổ cho em. Em buồn lắm. Gần nửa năm thì chồng em lại sa vào tù tội. Lúc đó, em đang mang bầu gần 3 tháng. Trớ trêu là chồng em đổ mọi tội lỗi lên em.
Quá chán nản, nhà chồng từ trước cũng không yêu quý gì em, sau chồng đi trại, em cũng không được chăm lo quan tâm lắm. Em xin về nhà ngoại nhưng ý bố mẹ chồng không cho. Lúc em sinh con, không có chồng bên cạnh, bố mẹ đẻ cũng không có nhà, trăm đường tủi. Sinh xong, hơn 3 tháng chồng ra trại. Với suy nghĩ chồng sẽ thay đổi, em luôn hi vọng như vậy. Nhưng không, chồng em nó cứ đi, đi đua với thiên hạ, với bạn bè mà chẳng ngó ngàng gì đến vợ, đến con. Một lần vấp ngã, 2 lần rồi 3 lần, ấy vậy mà vẫn cứ lao vào. Một lần tha thứ, 2 lần rồi 3 lần, ấy vậy mà giờ lấy cái sự tha thứ đấy ra để trêu đùa. Anh ta còn chẳng thèm đếm xỉa đến nữa.
Em cố gắng rồi em cũng mệt mỏi. Bây giờ có chồng mà cũng như ở một mình thôi. Thời gian trôi đi, mọi chuyện cứ tiếp diễn, không có gì thay đổi. Suy nghĩ nhiều và cuối cùng em quyết định chấm dứt tình trạng như hiện nay. Em biết ” ly hôn ” khổ nhất vẫn là con mình nhưng cuộc sống cứ như thế liệu con mình có sống hạnh phúc và được hưởng những điều tốt đẹp hay không?
Bây giờ em và con đang ở nhà ngoại. Em đang chờ đầy đủ giấy tờ để làm thủ tục. Em mong sau chuyện này cuộc sống của em sẽ khác. Em sẽ không chìm đắm trong những suy nghĩ như thế này nữa. Thật sự nhiều lúc em thấy mình suy sụp lắm. Em thương chồng thương con nhưng đổi lại được gì. Nhiều lúc nghĩ mà ôm con khóc thôi ạ.
Các mẹ có mẹ nào giống hay đã từng như em thì chia sẻ và cho em có động lực đi ạ. Các mẹ cho em lời khuyên với. Em nghĩ kết thúc chuyện này, em và con sẽ đi xa để thay đổi không khí. Nhưng em băn khoăn không biết nên làm như thế nào? Có nên nói với nhà chồng và chồng hay ko ? Nói rồi liệu mọi chuyện có suôn sẻ hay phức tạp hơn. Em phân vân quá.Các mẹ giúp em cho em lời khuyên với ạ. Em đang đứng trước ngưỡng cửa bà mẹ đơn thân ạ.
cfsmedonthan