Chị nghe phong thanh chồng có vợ nhỏ đâu miệt vườn. Cứ vài ba tháng là chồng chị lại đi mần xa. Người ta nói chồng chị thăm vợ nhỏ. Rồi nghe đâu ảnh có luôn con riêng với vợ nhỏ. Phần ở nhà chồng chị vẫn chừng mực yêu vợ thương con, biết làm ăn, chưa khi nào nặng nhẹ với chị câu nào, chỉ trừ việc lâu lâu đi mần xa.
- 6 điều cần ‘khắc cốt ghi tâm’ cho những bà mẹ đơn thân
- 3 năm sau cưới tôi luôn thấy cuộc sống ngột ngạt
- Dù không có bố, 3 con tôi vẫn hạnh phúc
Chị nghĩ hoài không ra mần xa miệt vườn thì mần cái gì? Công việc ở công ty chẳng có gì dính dáng đến miệt vườn. Chị hỏi chồng thì chồng nói đi gặp đại lý. Ở dưới đó phải có đầu mối đại diện cho công ty chứ làm sao hàng hoá xuống tới miệt đó được. Lần nọ chị đánh liều theo dõi chồng. Đến tận nơi day tận mặt coi anh còn có thể nói gì. Chị phải biết mặt một lần coi người đàn bà đó là ai mà có thể rù quến chồng chị không buông. Chị dự định nhiều tình huống sẽ đối đáp như thế nào khi gặp hai người đó. Rồi chị suy nghĩ hay là tìm cho biết chỗ, rồi đợi ảnh về chị vô gặp người ta nói chuyện sau.
Chị tính toán đâu mất ba bốn tháng mới lấy hết tinh thần đi theo anh một phen. Lỡ giữa đường gặp ảnh là coi như bể mánh, chưa khui ra chuyện gì mà còn khó ăn khó nói vì dám theo dõi chồng. Hôm bữa định mướn người theo ảnh, mà thấy lỡ không phải tốn tiền lãng xẹt. Mà lỡ có phải thì người khác biết chuyện nhà chị không hay. Dù sao anh cũng là người có địa vị xã hội, chưa khi nào làm gì không phải với chị. Xuống đến nơi thì chị thấy anh đi vào nhà, người đàn bà đó đón tiếp anh như chồng đi làm xa lâu ngày về. Có đứa nhỏ líu ríu quấn chân anh. Chị ghen đến mức tim chị thắt nghẹt lại.
Lúc này chị đang cầm cái giỏ nên đưa quai giỏ lên gặm. Nước mắt cứ tuôn ra dù chị cố kìm, không có tiếng nấc nào, cũng hên. Chị mướn nhà trọ nghỉ lại. Anh ở đó đến cả tuần. Người đàn bà đó dáng vẻ nhẹ nhàng, gương mặt thanh tú, hay cười. Mọi hoạt động trong nhà rất đầm ấm. Nếu mà không phải chị lấy chồng bao năm nay thì chị cứ tưởng đó mới là một gia đình hạnh phúc. Chị hỏi thăm những người gần đó thì ai cũng biết anh đi làm trên thành phố, lâu lâu mới về. Họ nói gia đình anh hạnh phúc lắm, vợ chồng thương yêu nhau, con cái ngoan ngoãn.
Chị nghĩ lung lắm, hay là mình bỏ chồng để ảnh theo vợ nhỏ. Chứ chị đâu chịu đựng được cảm giác phản bội này. Chị bắt xe về lại thành phố.
Anh về thấy chị khác nên dò hỏi mãi. Chị chần chừ chưa chịu nói, chỉ nói là mình bị bịnh. Chị suy đi tính lại ít ngày rồi nói với anh là chị đi về ngoại tịnh dưỡng ít hôm. Sau đó chị bắt xe về miệt vườn gặp vợ nhỏ của anh. Chị vào nhà gặp người đàn bà của anh, miệng lắp bắp: Tôi là vợ anh T. Tôi đến gặp cho biết mặt chị.
Lúc này người đàn bà ấy mới lên tiếng: chị trông hoài mà giờ em mới ghé chơi. Ghé thì ở ít hôm cho vui.
Chị: Tôi không định đến chơi. Tôi muốn hỏi chị về chuyện của chị với anh T.
Thị: Chị tên C. Em ngồi đó uống miếng nước rồi chị kể cho nghe.
Lúc này chị cảm thấy tức giận dâng tràn lồng ngực, đã là vợ nhỏ của anh thì phải khúm núm lo sợ, hoặc van xin hoặc ăn vạ. Còn đây dám xưng chị với chị. Chị chưa biết phải như thế nào.
Chị: chị định trình bày gì thì nói nhanh. Tôi không có nhiều kiên nhẫn. Tôi chỉ cần biết sự thật thôi.
Thị: Thì em cứ ngồi đi đã. Chuyện của chị với anh cũng dài. Xưa nay anh chị chưa từng có đám cưới rình rang, chỉ có mâm cơm cúng ông bà. Chị có với anh một mặt con. Anh chị lấy nhau từ thuở còn hàn vi chứ không vợ con đề huề như bây giờ. Hồi đó chị định đi gặp em mấy bận mà thôi, vì chị nghĩ chị không muốn làm lở dở cuộc đời em. Với lại ảnh cũng thương em thiệt mà.
Chị: Tôi lấy chồng tôi có hôn thú đàng hoàng. Chị nói sao mà chị có thể làm lở dở cuộc đời tôi được.
Thị: Thì em cứ về hỏi anh T. Chị từng nói anh không cần qua lại với chị nữa. Chị cần tình yêu thương thật sự, chứ danh lợi và danh phận thì hôm nay có ngày mai mất. Anh có theo vợ nhỏ chị cũng ở vậy nuôi con.
Chị nghe lùng bùng lỗ tai. Định đi vạch mặt vợ nhỏ của chồng mà giờ lại mang tiếng là vợ nhỏ. Chị đứng không vững nữa. Lúc này chị gọi cho anh báo là đang ở nhà chị C. Anh không phân bua gì chỉ nói: Em đừng làm gì tổn hại đến C. Anh sẽ xuống gặp C và em ngay. Sự đau đớn bẽ bàng của người vừa nhận ra chồng mình có vợ nhỏ lại bị mang tiếng là làm vợ nhỏ của chồng mình bao nhiêu năm không biết diễn tả ra sao, thì lúc này chị lại nghe được chồng chị bảo vệ người tình, không cho chị tổn hại đến người ta. Từ đầu đến cuối chị chẳng dám làm gì chị C, sống bao nhiêu năm tình cảm chồng không nhận thấy sự hiền lành của chị mà lại lo sợ chị tổn hại đến C.
Lúc anh xuống đến đã gần nửa khuya, anh sắp xếp cho chị nằm phòng khách, còn anh nằm với con, chị C nằm phòng chị ấy. Chị thấy ấm ức, đêm thật dài, nước mắt cứ ứa ra. Chị muốn giải quyết ngay lúc này chứ chị chờ sao nổi đến sáng, mà chị không biết phải nói gì, phải lên tiếng như thế nào để bắt đầu một cuộc nói chuyện nghiêm túc. Chị cố ngủ đi, nếu ngày mai anh không phải là người bắt đầu nói gì thì chị về lại thành phố, mặc kệ anh.
Sáng hôm sau người đàn bà của anh làm rất tốt vị trí chủ nhà, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, mời anh và chị ăn sáng, chuẩn bị đồ đạc cho con đi học. Thị biểu anh chở con đi học vì lâu lâu anh mới về nhà. Chị thì người ngợm rũ rượi như người ốm, khóc đến mềm nhũn, ăn uống không nổi. Anh đưa thằng bé đi học. Vậy là chị đã không chịu đựng nổi và bước ra xe đi về. Mặc kệ chuyện gì xảy ra. Chị nằm trên xe nghĩ ngợi lại từng lời từng chữ người đàn bà kia và chồng chị nói với chị. Thái độ của họ xem chị là người thứ 3 không có quyền gì lên tiếng, hai người họ mới là một cắp trời sinh, đang sợ chị làm gì một trong hai người. Chị không biết phải nói chuyện này với ai và giải quyết nó như thế nào.
Nếu chị làm um lên và li dị, con chị mất cha, người đàn bà kia hạnh phúc hơn vì có anh trọn vẹn. Nếu chị im lặng chịu đựng, thì anh sẽ công khai việc qua lại với người đàn bà kia, mà chuyện đó làm chị đau đớn ngàn lần vì chị yêu anh, chị chưa chấp nhận được anh có người khác. Gia đình chị rõ ràng là đang rất hạnh phúc sao lại thành ra như thế này? Chị nghĩ đến người đàn bà đó, trước đây hẳn là cũng tan nát cõi lòng như chị bây giờ khi cô ta biết chồng chị và chị kết hôn. Chị và chồng đã tự nguyện đến với nhau vì tình yêu và có hôn nhân lâu dài, bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để đảm bảo là hạnh phúc, thì thử hỏi trên đời này có thứ gì bấp bênh hơn là tình yêu?
Trong tình yêu không có đúng sai hay trước sau, chỉ có tình cảm nghiêng bên nào thì bên đó thắng. Phụ nữ phụ thuộc tài chính vào đàn ông đã là ngốc nghếch, phụ thuộc cả vào tình cảm là cực kì ngốc nghếch.
Mãi yêu dù tình đời là trắng đen
By Julia Le