Có lẽ cuộc sống khắc khổ của tôi trước đây đã giúp trưởng thành hơn, sống mạnh mẽ và quyết đoán hơn.Từng thất bại trong chuyện tình cảm nên tôi không còn cảm xúc yêu thương một ai nữa. Tôi đến với chồng tôi vì anh tốt với gia đình và tôi.
- Tình yêu đến mọi con đường đều trải màu hồng
- Mẹ không đơn thân vì mẹ luôn có con bên cạnh
- Quyết định làm mẹ đơn thân lúc này có phải là lựa chọn đúng cho tôi
Nhưng đời thường không như là mơ, lấy nhau rồi anh mới lộ ra là con người ích kỷ tầm thường và không ý chí. Ngày xưa cứ nghĩ lấy chồng nghèo cũng được miễn là biết yêu thương và chia sẻ với nhau còn vật chất thì hai vợ chồng sẽ phấn đấu gây dựng.
Chồng hơn tôi 7 tuổi, cái tuổi 32 mà trong tay vẫn chưa có một thứ gì. Công việc thì làng nhàng luôn bị người khác đè nén và bị luân chuyển hết chỗ này đến chỗ khác. Còn tôi làm việc cho 1 công ty điện tử, tôi hay đau ốm nhưng vẫn cố gắng vì cuộc sống của gia đình. Ngày trước khi cưới do nhà ngoại tôi có chuyện nên mình tôi đứng ra gánh vác, chắc vì thế mà anh nghĩ sau này tôi sẽ gánh vác thay anh chuyện gia đình, nên theo đuổi tôi. Ở bên động viên tôi mỗi khi tôi kiệt sức nhưng đó chỉ là giả tạo.
Đến khi cưới nhau xong mới thấm cuộc sống hôn nhân gia đình. Anh đi làm ngoài thành phố, muốn tôi nghỉ làm về quê sống và hàng ngày giúp bố mẹ làm đồng áng và cho nhà có người. Nhà anh ở là một nơi heo hút cách trung tâm xã 4km và cheo leo trên đỉnh đồi cao, điện chưa có, sóng điện thoại thì nơi có nơi không. Giờ giấc sinh hoạt cũng khác nơi tôi sống, 3h30 tôi đã theo mẹ chồng dậy đi ra đồng và thường thì 12h mới về nhà và bắt đầu cơm nước, giặt giũ. Ăn xong lại đi làm luôn tối mịt mới về và bắt đầu nấu nướng.. Tôi không theo nổi, muốn đi chợ mua thức ăn cũng xa và nhất là tôi không đi xe được địa hình đồi dốc như thế này. Nói thực ra là bên nhà tôi cũng làm nông nhưng giờ giấc sinh hoạt với đi lại tiện hơn nhiều.
Về quê được thời gian tôi lấy lý do ra thành phố làm việc cho gần chồng. Từ đây, cuộc sống sóng gió của hai vợ chồng bắt đầu. Tôi có bầu do sức khỏe yếu, chẳng ăn uống được, đi lại nhiều nên bị dọa sảy 2 lần. Cũng may nhờ trời thương nên không sao, chồng tôi bị luân chuyển công tác cách đó hơn 20km, sáng đi tối về mà ngày nào cũng mùi rượu nồng nặc, chẳng hỏi han hay quan tâm tôi có ăn uống được không, thai nhi sao rồi.
Tôi nghĩ chắc do chồng đi lại nhiều lại áp lực công việc nên không có thời gian quan tâm vợ con. Nhưng càng ngày tần suất đi nhậu nhẹt tăng dần lúc nào về đến phòng cũng là nửa đêm và trong trạng thái chưa bao giờ tỉnh. Tôi buồn lắm vẫn cố chịu và khi thai được 5 tháng tôi tiếp tục đi làm đến tháng thứ 8 mới nghỉ. Thời gian đó đi lại là cả một vấn đề lớn với tôi, mỗi khi đi tiêm phòng nhìn những người khác được chồng đưa đi mà tôi ứa nước mắt. Mọi người nhìn tôi với vẻ mặt ái ngại như một người lỡ dại có con.
Đến ngày sinh, cả nhà nội nhà ngoại đều ở xa may mà tôi có cô ruột sống gần đó giúp đỡ. Cô và chị gái của chồng cũng ở gần đó nhưng chẳng ai sang. Sinh được mấy ngày mẹ chồng bảo đón 2 mẹ con tôi về quê. Tôi nghĩ bà thương cháu với lại đây là cháu nội đầu tiên không muốn xóm giềng nói bà không chăm sóc được cháu nên tôi đồng ý về. Trong tháng kiêng cữ con khóc suốt và chẳng chịu ngủ. cứ ngủ được lúc là thức. Mọi người nói do tôi lâu ngày không về nhà nên con tôi mới thế.
Trong tháng tôi thiếu sữa mà con thì lại không chịu uống sữa ngoài. Tôi cả ngày lẫn đêm đều thức trông con mỏi mệt, ức chế. Cuối tuần chồng mới về, nhờ bế con để tôi chợp mắt một lúc mà chẳng được. Cực chẳng đã, hết 40 ngày kiêng cữ tôi tự gọi xe và bế con xuống núi về nhà ngoại. Về ngoại được nửa tháng chồng không muốn mọi người nói nên đón mẹ con tôi về thành phố. Mùa nóng, phòng thì nhỏ chật chội con khóc suốt tôi lại bế con long dong. Ngày chồng đi làm tối con khóc cũng tự bế con đi lại để chồng được ngủ. Tiêm phòng cũng tự bế con đi, con sốt kêu mấy em sinh viên giúp.
Rồi hôm tôi sốt vi rút con mới được có 4 tháng tôi bảo đêm đó chồng ở lại trông con vì khi sốt tôi ngủ mê man không biết gì hay gọi cô ruột của tôi sang trông giúp cũng được. Cả đêm sốt mê man vẫn văng vẳng tiếng con khóc bên tai mà không dậy bế được. Đến 12h đêm tôi tỉnh chỉ có con tôi ở bên cạnh nằm khóc mà nước mắt trào dâng. Chồng vẫn chưa về!
3 ngày sau con cũng bị sốt vào viện bác sĩ chẩn đoán sốt phát ban, nhiệt độ cơ thể dao động từ 38 – 40 độ. Trong 3 ngày ở viện mà nhiệt độ không hạ được. Tôi gọi mẹ đẻ và chị gái tôi lên giúp, bà nội cũng ra thăm bé được 1 ngày rồi lại về vì ở nhà không có ai làm trong khi mẹ tôi việc chất đầy đấy, nhà cũng neo người nhưng nghe tin cháu vào viện cũng vội vàng đồ đạc tay xách nách mang lên ngay. Con còn nhỏ quá nên chưa truyền được 2 mẹ con cứ thay nhau bế bé đi lại ngoài hành lang bệnh viện. Chồng thì kêu mai còn đi làm nên đêm nào cũng về phòng ngủ.
Tháng 3 năm nay vợ chồng tôi chuyển chỗ làm mới. Tôi làm kế toán bán hàng cho một công ty. Vì không ai trông con, bảo thuê người trông thì chồng lại nói nên đành vừa trông con vừa làm. Lạ chỗ với xung quanh là bãi tha ma nên đêm nào con cũng quấy khóc đến sáng mà chồng thì chẳng biết giúp vợ trông con. Tôi có nhắc thì chỉ được 1, 2 hôm rồi đâu lại vào đấy. Tháng có 30 ngày thì say cả 30. Xung quanh người của ông chủ nhận khoán ghen ghét đố kị, đổ thừa cho nhà mình mà chồng cũng không nói một câu nào.
Ức quá tôi mới báo cáo lên Giám đốc để Giám đốc nói chuyện với bên đó. Hàng ngày có chuyện gì 2 vợ chồng cũng không thể chia sẻ cùng nhau được. Quá mệt mỏi vì chồng hờ hững, vô trách nhiệm với con, một mình tôi lo toan tất cả. Nhiều khi tôi nghĩ 2 vợ cố gắng làm một thời gian tích được ít tiền sẽ mua một mảnh đất cất 1 ngôi nhà nhỏ để hàng ngày còn có chỗ chui ra chui vào, những ngày ốm mệt có chốn nghỉ ngơi, muốn con thoát khỏi tình cảnh bụi bặm như hiện nay mà khó quá. Những ngày mẹ ốm, con vào viện ở đây thật là kinh khủng, chỉ có hai mẹ con tự chăm lo cho nhau.
Nhiều khi tự hỏi: người ta lấy chồng để phòng những ngày đau yếu không làm được thì có người chăm sóc. Như mình, mỗi khi ốm đau cũng tự mình hết vậy thử hỏi lấy chồng để làm gì? Trong đầu vẫn có suy nghĩ hai mẹ con sẽ đến một nơi khác mẹ sẽ buôn bán để nuôi con. Và con cũng có điều kiện sống tốt hơn, hàng ngày không hít bụi bặm này con sẽ đỡ ho và ốm. Tôi sẽ thuê người phụ giúp trông con và buôn bán nữa. Vốn liếng vẫn còn chút nhờ ngày trước đi làm tích cóp được.
Chồng thì không có trách nhiệm với con, cũng chẳng yêu thương con, có lẽ vì tôi sinh con là con gái. Nhưng đêm ngủ con hay đòi cả bố cả mẹ ngủ chung. Giờ biết phải làm sao? Tình cảm của tôi dành cho chồng cũng đã không còn. Vì thương con nên không nỡ đưa ra quyết định. Con thì còn nhỏ quá mới 16 tháng thôi nhưng bố mẹ nói gì con cũng đã hiểu nhưng chưa nói được thôi. Các mẹ đơn thân ơi, và cả những người gia đình đầy đủ nữa cho em lời khuyên với ạ. Có nên tiếp tục sống vì con trong tủi nhục hay giải phóng cho bản thân mình?
nongtho2311@gmail.com