Tôi là chủ nhân của bài viết “tâm sự của một ông bố có gia đình về người vợ, người phụ nữ“. Tôi viết thêm bài này để cảm ơn mọi người đã lắng nghe, chia sẻ và cho tôi những lời khuyên bổ ích. Câu chuyện của tôi thực ra rất dài, do viết trên điện thoại nên không được chi tiết, có người cũng nghi ngờ liệu những gì tôi viết có phải sự thật không? Tôi xin thề đó là sự thật. Có thể mọi người nghĩ tôi chán vợ, ghét vợ nên kể xấu vợ mình.
Điều đó không hề có. Dù thế nào tôi cũng mong cô ấy thay đổi. Dẫu biết rằng điều đó rất khó xảy ra. Thực tế diễn ra ngay hôm nay, cô ấy có về gần nhà để diễn văn nghệ, đi từ 6 h sáng diễn đến 10 h là xong. Nhưng đến tận 4 h chiều cô ấy mới về nhà, tôi hỏi thì cô ấy viện đủ mọi lý do. Tôi nói muốn trao đổi thẳng thắn thì cô ấy kêu mệt mỏi. Vợ chồng tôi đã từng đưa nhau ra tòa nhưng vì xót con còn bé nên về sau tôi xuống nước và rút đơn về. Tự trong thâm tâm và tôi cũng đã nói thẳng với cô ấy là tôi chấp nhận ly hôn bất cứ lúc nào, chỉ với điều kiện duy nhất là tôi được nuôi con. Tôi nghĩ như vậy vì tôi sợ cách nuôi dạy con cái của cô ấy và gia đình cô ấy sẽ làm con tôi có cách sống không đúng. Tôi cảm giác cả gia đình cô ấy đều ích kỷ, khi bà nội cô ấy mất, mẹ cô ấy cũng không về cho dù chỉ mất một đêm đi xe khách. Rồi đến khi anh rể cô ấy bị tai nạn ở quê, chạy chữa hết viện nọ viện kia mà chị gái cô ấy cũng chả về thăm cho dù chị ta được nghỉ hè cả tháng trời. Rồi đến khi anh ấy lên đây với ý định đón con anh ấy về.
Mẹ vợ tôi nói là anh ấy ở nông thôn, bây giờ lại què quặt như thế sao nuôi nổi con. Mẹ vợ tôi còn nói thêm nếu để ở quê thì một năm về hai lần tốn kém. Ngay cả bố vợ tôi cũng đi làm xa nhà, một năm về một lần, và hình như ông cũng có một gia đình khác nữa. Dường như cả ba người phụ nữ trong gia đình cô ấy đều ích kỷ và không thể sống tử tế với chồng mình. Mẹ tôi từng khóc và nói với tôi rằng” sai lầm lớn nhất cuộc đời mẹ là đã thương nó, ( vợ tôi) nghĩ là yêu nhau và đi lại với nhau như thế nên mẹ giục con cưới nó”. Tôi sống trong gia đình giàu tình cảm từ bé, bây giờ khi thấy mẹ vợ tôi coi thường người anh rể ốm yếu, tôi càng xót xa hơn. Nghĩa vợ chồng có phải là đơn giản đâu mà bây giờ anh ấy bị như thế mẹ vợ tôi lại xúi con gái mình ruồng rẫy chồng như vậy. Tôi luôn cố gắng chịu đựng để luôn được ở bên con, cô ấy đi làm tự ăn tự tiêu, nhà tôi ở nông thôn, tôi cũng đi làm cho doanh nghiệp rất vất vả, tiền mang về nuôi con và lo những việc lớn trong gia đình, nhưng cô ấy luôn miệng kêu là tôi không mang lương về cho vợ.
Thật ra cũng thời gian con tôi còn bú mẹ và ở cùng cô ấy, tôi đưa tiền cho cô ấy cầm, nhưng đưa bao nhiêu cô ấy tiêu hết hay mang đi đâu tôi cũng không biết, trong khi đó tiền thuê nhà và tiền thuê người trông trẻ cô ấy cứ phải nợ. Thành ra khi đón con về cai sữa và ở hẳn cùng tôi với ông bà nội, tôi không đưa tiền cho cô ấy nữa. Ngày lễ tết cô ấy cũng không bao giờ đi mua sắm gì cùng mẹ tôi và em gái, không có sự gắn kết nào giữa cô ấy và mọi người trong gia đình tôi cả. Cảm giác nghi ngờ, chán nản về một gia đình không có hạnh phúc khiến tôi luôn mệt mỏi.
Nhưng thương con nên tôi đành phải tiếp tục sống như vậy. Bao nhiêu cố gắng chăm sóc cô ấy từ lúc mang bầu đến tận bây giờ cô ấy coi như không có gì và luôn miệng nói chồng con không ra gì. Tôi thực sự bất lực trước sự vô tâm và ích kỷ của cô ấy.
cfsmedonthan