Em ly thân đầu năm 2014,hai mẹ con dắt díu nhau vào Bình Dương,thuê phòng trọ 550k,gửi bé đi học tháng 750k,đi làm QC cho một công ty điện tử Nhật. Lương dao động từ 4500-7000 tuỳ vào tháng đó có tăng ca,có nghỉ vì con ốm hay có đi ca đêm không?
- Tạm biệt anh – giấc mơ của em
- Dẫu biết cuộc sống mẹ đơn thân là thế nhưng đôi lúc không khỏi chạnh lòng
- Con gái biết không, con là điều quý giá nhất đối với mẹ
Nghĩ lại tới bây giờ em vẫn còn sợ vì làm công ty đó em phải đi ca, mỗi lần em đi ca đêm là gửi con cho đứa bạn học,tăng ca 1 vào sớm 4h sáng thì bạn em chở con đến lớp,nghĩ lại những ngày đó em đau lòng lắm vì thương con.
Được 6 tháng,ông ngoại bé vào chữa bệnh,thấy cảnh hai mẹ con như vậy không cầm lòng được,một hai đón bé về quê cho bà ngoại trông để em yên tâm đi làm,một phần con em cũng bớt chịu khổ theo mẹ. Vậy là hai mẹ con lần đầu tiên xa nhau,bao nỗi nhớ nhung cứ giằng xé em từng ngày,từng đêm. Có khi em muốn bỏ quách cái đời công nhân chết dẫm ấy chỉ để về với con. Ai cũng động viên một thời gian sẽ quen thôi và mẹ con bớt nhớ nhau hơn. Mà không phải đâu các mẹ ạ.
Cứ mỗi lần em điện về cho bé,cứ câu trước câu sau là con khóc trước mẹ khóc sau, cảm thấy bất lực vô cùng tận. Đến nỗi bà ngoại cấm em gọi điện về nhiều, vì sau mỗi lần vậy là con gái lại buồn rầu,khóc cả ngày đòi mẹ. Rồi em cũng cắn răng chịu đựng cho nỗi nhớ qua đi từng ngày như thế. Có hôm bà ngoại gọi điện kể “Có ai như con Kem nhà mày,ngồi xem bà nhặt rau sau vườn,thấy mấy con gà mẹ và gà con ăn gần đấy,tự nhiên nó hỏi tao “Bà ơi,tại sao mấy con gà nhỏ kia chỉ có gà mẹ mà không có gà bố?”. Chiều chiều nó lại hay xách ghế ra trước sân,nhìn về cổng ngày trước mẹ ở nhà hay đi làm về đường đó mà mặt buồn rười rượi.” Nghe bà nói xong em chỉ bảo “thôi nha mẹ” rồi nằm khóc. Lúc đó em chẳng biết làm gì cả,em chỉ mong mấy ngày còn lại của năm trôi thật nhanh để được về với con.
Từ đó đến nay, bao bận xa con, là bấy nhiêu bận đấu tranh tư tưởng,bao nhiêu bận xách con vô SG rồi bao nhiêu bận ông bà nhất quyết đưa cháu về quê. Một năm xa con em về tới 4-5 bận. Mỗi lần về là mỗi lần háo hức,mỗi lần đi là một lần bịn rịn quay lưng trong nước mắt,lòng đau và thương con đến tê dại.
Bấy nhiêu đấy thời gian xa con, là bao nhiêu lần em lủi thủi nhốt mình ở phòng và khóc khi những ngày lễ của con tới mà em không có mặt bên cạnh. Không biết các mẹ thì sao,chứ mỗi lần có dịp em cứ đi mua búp bê, mua những thứ con thích về để đó, bất kể có biết về được hay không? Em cứ để dành như thế đến mức đóng thành từng thùng catton. Em lấy đó làm niềm vui cho mình khi lòng trống trải vì nhớ con mà chẳng biết làm sao cho vơi đi. Em cũng có thói quen tuy ở xa nhưng em tự mình đi chọn sách vở, đồ dùng học tập,đồ dùng cá nhân,bánh trái. Xong rồi đóng gửi về quê.
Mọi người ở quê ai cũng bảo,làm thế làm gì cho cực gửi gáp phiền phức ở nhà giờ thiếu gì. Em bảo “kệ,không sao,con muốn con tự mua tự sắm cho cháu”. Bé nhà em phần có tính cẩn thận, tỉ mỉ phần vì là đồ mẹ mua nên xài rất kỹ và bền. Có hôm đi học về gọi điện cho mẹ bảo “mẹ ơi,các bạn cứ kêu con là con nhà giàu” em mới hỏi “tại sao”. Bé nói “vì đồ dùng,cái gì của con các bạn cũng bảo là đẹp,xịn hơn các bạn,không ai có giống của con”. Em cười bảo”làm sao nhà mình giàu hơn nhà các bạn được,chỉ một mình mẹ kiếm tiền mà, là vì con ở xa,mẹ không mua sắm thường xuyên cho con được nên mẹ phải mua loại tốt để con sử dụng được lâu đấy,con phải cẩn thận khi dùng nhé.”
Em nói chuyện với con theo kiểu “như những người bạn” giống hôm qua chị Trúc Phương có nói ấy. Xưng hô đầy đủ, mình sai mình xin lỗi con, con sai thì hai mẹ con phân tích hết đều bằng qua điện thoại,bé nhà em có thể ngay sau lúc đó bé không nhận lỗi nhưng đến ngày hôm sau bé nói chuyện với mẹ xong là không quên xin lỗi mẹ chuyện ngày hôm qua và hầu như không lặp lại lỗi đó. Em cũng không ép bé phải xin lỗi ngay sau đó mà ra hạn cho bé một thời gian nhất định.
Ngày trước,cũng mới đây thôi chứ không lâu,gọi điện còn sợ khóc lóc,nhưng bây giờ em ngày hai lượt,trưa và tối gọi video chuyện trò đủ thứ thứ nhất là tạo cảm giác mẹ con vẫn gần gũi hằng ngày,thứ hai là bày vẽ cho con,dù sao bố mẹ dạy con vẫn tốt hơn rất nhiều so với ông bà.
Hôm nào có vấn đề gì bị phạt, em vẫn phạt và bé vẫn thực hiện đàng hoàng mặc dù ở cách xa nhau 1300km,không dám trái lời. Làm gì sai,bà bảo gọi điện mách mẹ,bà chưa kịp mách là tự biết gọi tự nhận lỗi với mẹ. Đặc biệt,bé nhà em có một điều mà đôi khi em tự thấy thương con quá đỗi là không bao giờ đòi hỏi hay ăn vạ mẹ để đạt được mong muốn,có ưng có thích điều gì lắm cũng không bao giờ nói ngay lúc nhìn thấy,chỉ đợi đến khi về nhà mới nói nhỏ với mẹ “con thích cái nọ cái kia khi nào có tiền mẹ mua cho con nhé”. Rồi em hứa và chẳng bao giờ em thất hứa với con một điều gì cả.
Còn quá nhiều điều muốn chia sẻ với các mẹ về cô con gái bé bỏng,nhỏ nhắn nhưng chắc viết đến sáng mai mất. 6 tuổi được có 18kg,lên lớp là thuộc tóp ưu tú của khoá,mẹ gọi cho cô chỉ việc nghe cô khen từ đầu đến cuối,nào là cẩn thận,cầu toàn,nhanh nhạy nhất lớp,là học sinh gương mẫu. Thế thôi cũng đủ ấm áp lòng mẹ ở nơi xa này.
Em có viết nhật ký cho con,em hi vọng mai này,lớn lên khi 18 tuổi con sẽ nhìn thấy lại tất cả chặng đường mà hai mẹ con đã phải trải qua. Con sẽ thấy rõ từng bước con lớn lên như thế nào để con biết và trân quý tất cả những điều trong cuộc sống đã mang lại,kể cả hạnh phúc lẫn khổ đau,hạnh phúc cho ta nụ cười và đau khổ giúp ta thêm động lực để đứng lên. Em hi vọng,kỳ vọng rất nhiều ở con gái em.
Hè này em lại đón bé vào đây,mọi khó khăn vẫn còn rất nhiều trước mặt,nhưng em không muốn trải qua cái cảm giác từng đêm như thế này thêm nữa. Tuổi thơ của con không bao giờ quay trở lại thêm một lần,con đã thiệt thòi đủ điều rồi,em không muốn mất đi bất cứ một phút giây nào của con nữa. Và người lớn mình cũng nên làm tròn bổn phận làm cha mẹ.
Các mẹ cho em một chút động lực để cùng con gái vượt qua mọi gian nan đang chờ phía trước nha các mẹ.
Chúc các mẹ và các con ngủ thật ngon.