Tôi lập gia đình khi tuổi còn khá trẻ 23 tuổi. Sau 1 năm rưỡi chung sống thì Cuộc sống quá khắc nghiệt từ chồng đến gia đình nhà chồng, tục lệ trọng nam khinh nữ không bao giờ xóa nhòa được.
Từ khi mang thai tôi luôn phải khóc, ăn uống không được đàng hoàng, ngủ không dám ngủ. Tôi xin phép không kể sâu về vấn đề đó vì nó là 1 vết cắt trong lòng tôi không bao giờ quên Tôi ra tòa ly hôn khi đang mang thai bé được 7 tháng, tòa án họ nói chưa giải quyết trường hợp nào đang mang thai mà phải ly hôn. Đó là quyết định của tôi. Người ra tòa không phải chồng tôi mà là mẹ chồng tôi, anh ta ủy quyền tất cả cho mẹ làm thủ tục. Nhìn tôi bụng vượt mặt phải đi lại nhiều nên tòa giải quyết rất nhanh. Vài tháng sau chồng cũ tôi lấy người khác do chửa trước Tôi quê Tuyên Quang, lấy chồng nơi đất khách quê người, tôi làm việc ở Hà Nội.
Khi ly hôn tôi dọn đến ở trọ cùng 2 người bạn thân tôi. Hồi mang bầu bé được 3 tháng thì tôi bị cúm Rubella, đợt đó là đại dịch Rubella ở Việt Nam (2011) ngay khi đó tôi đi khám thì bé không bị ảnh hưởng. Nên tôi an tâm. Đến khi ly hôn (khi đó bé được 7 tháng) tôi có nói chuyện với 1 chị bạn đồng nghiệp, chị ý nói rubella rất nguy hiểm, nó ẩn vào trong nên khi cúm khám không phát hiện ra được ngay. Tôi mới hoang mang lo lắng ngay hôm sau từ sáng sớm 5h sáng ra xếp hàng ở viện phụ sản trung ương để chờ làm thủ tục khám. Cũng chỉ 1 mình tôi lẻ loi, các bạn tôi người đi học, người đi làm không đi cùng được.
Hôm đó là ngày 6/6 là ngày sinh nhật tôi, cũng là ngày 5/5 âm lịch tết đoan ngọ Ra viện mới thấy không chỉ tôi mà hàng trăm bà mẹ từ khắp các tỉnh đều ra khám xét nghiệm cúm Rubella, nhiều người đã nhập viện để làm thủ tục….cho ra do dương tính với cúm rubella, và thai đều rất to, có em bé được 8 tháng họ cũng quyết định bỏ. Khi đó tâm trạng tôi hoang mang tột độ, bố mẹ ở xa, chỉ biết cắn răng ôm lấy bụng mình để mong có 1 kết quả khả quan. Thủ tục rườm rà và chờ đợi rất lâu đến tận chiều gần hết giờ làm mới có kết quả. Tôi cầm tớ giấy trên tay mà trời đất như quay cuồng sụp đổ, tôi ngồi thụp xuống khóc nức nở bé bống của tôi bị dương tính với cúm, khi đó thời tiết nổi cơn giông gió lốc bụi mù, sấm sét xé ngang trời, cơn mưa nặng hạt trút xuống, tôi khóc òa lên hòa vào tiếng mưa.
Tôi không đủ bình tĩnh để đứng dậy nữa. Bác sĩ gọi vào bảo muốn nghe hội chẩn thì nộp 200k sẽ có các giáo sư tiến sĩ tư vấn cho, và họ yêu cầu phải có chồng đi cùng Tôi nghe xong ra hành lang khóc tiếp, gọi điện cho bố mẹ ko nói nên lời. Nấc lên từng hồi. Bố mẹ nói quyết định là ở con, bố mẹ luôn ủng hộ con dù mọi chuyện có thế nào Trời mưa rất to càng ngày càng nặng hạt các bạn cùng phòng gọi điện cho tôi nhiều lần nhưng tôi dường như không nghe thấy Hồi ấy tôi ở trọ dưới Làng Nguyên Xá (gần Nhổn) đi ra viện cũng khá xa.
Biết trước chuyện tôi ra phụ sản khám, gọi tôi không được nên bạn cùng phòng rủ 1 em ở xóm trọ ra tận viện để tìm tôi. Khi đó trời cũng đã tạnh mưa nhưng Hà Nội lại ngập. Họ ra đến viện cũg tìm thấy tôi, tôi ôm đứa bạn òa khóc nức nở, cảm giác như gần chết đuối vớ được cọc vậy. Họ đưa tôi về nhà. Tối hôm ấy cả xóm trọ tổ chức sinh nhật cho tôi mà lòng tôi nghẹn đắng… 2 hôm sau tôi quyết định gọi cho chồng cũ nói về vấn đề bác sĩ dặn, nhưng họ thờ ơ, họ nói muốn làm gì thì làm. Còn gì đắng cay hơn nữa đâu. Còn gì tôi chưa nếm trải đâu. Tôi quyết định ra viện, cũng lại 1 mình. Các bạn đòi đưa tôi đi nhưng tôi nói tôi sẽ tự đưa ra quyết định. Khi đi ra hội đồng hội chẩn họ cũg không giúp gì được tôi, chỉ xem các giấy tờ tôi khám trước đó thì đều không có gì bất thường. Họ nói 50/50 Tôi cũng đã đọc về di chứng rồi những bệnh lý do cúm Rubella để lại.
Nhưng giờ con tôi đã thành hình người, đã lục đục trong bụng suốt mấy tháng rồi, tôi không thể làm việc trái lương tâm, dù có thể nào tôi cũg pải có trách nhiệm với con Tôi đưa ra quyết định giữ con lại Bé nhà tôi ngang ngược từ trong bụng mẹ, nên không chịu quay đầu, gần đủ tháng đủ ngày tôi về trên nhà (Tq) để chuẩn bị mổ đẻ. Có bố mẹ họ hàng anh em bên cạnh. Mọi người đều biết chuyện của tôi nên lên viện rất đông vừa lo lắng cho tôi cũng như bé 2/8/2011 bé chào đón thế giới với đôi mắt tròn xoe, cái mồm ngoác thật to. Trộm vía ông trời không tiệt đường sống của tôi, bé nhà tôi khỏe mạnh được 3.1kg.
Nhưng hơi khó nuôi, còi cọc hay ốm và đặc biệt rất nghịch, mọi người hay trêu là dái trong . Thời gian qua nhanh như chớp mắt bé nhà tôi đã vào lớp 1, cao ngổng ra, chân dài nhưng hơi còi, rất cá tính. Tôi luôn nghĩ lại những gì đã xảy ra với tôi. Bạn bè đều nói tôi mạnh mẽ can đảm. Đến giờ tôi cũng không biết sao tôi có thể mạnh mẽ đến vậy phải chăng là tình mẫu tử thiêng liêng, phải chăng là số phận không cho phép tôi gục ngã. Đến bây giờ là gần 7 năm kể từ ngày tôi ly hôn, tôi là bà mẹ đơn thân.
Chồng cũ tôi cũng đã 2 con họ cũng nhận sự trừng phạt từ ông trời. Họ vẫn luôn nói tôi đi mang hết tình yêu của họ đi, còn người vợ đến với họ thì họ phải trả nợ cả cuộc đời, rồi còn nói chỉ yêu tôi. Thật bỉ ổi. Tôi bảo họ hãy sống cho có đức để phúc cho con cháu về sau.
Đừng tạo nghiệt nữa, hãy yêu ng phụ nữ đã hi sinh vì họ. Tôi không oán, không trách ai cả, tôi tin ông trời có mắt không tiệt đường của ai cũng như không cho ai tất cả. Giờ cuộc sống của tôi có hơi vất vả nhưng tôi hài lòng với những gì đang có. Nhất là với cô gái bé nhỏ của tôi.