Điều cắn rứt lương tâm mẹ hàng đêm đó là con, tất cả sự lo lắng của mẹ là con bởi con trai của mẹ không có sự chọn lựa. Con còn quá nhỏ để lựa chọn đi theo mẹ hay theo bố. Con còn quá nhỏ để hiểu được sự thiếu thốn tình cảm từ bố. Và con còn quá nhỏ để hiểu được cuộc sống của mẹ con mình từ ngày mẹ sinh con . Xin con! Tha lỗi cho sự lựa chọn của mẹ con nhé!
- Cố lên con trai! Mẹ sẽ cùng con vượt qua thử thách này.
- Từ lúc đó tôi biết mình đã yêu thương và hy sinh nhầm người
- Đàn ông đánh vợ là hèn
Như bao cô gái khác, mẹ được lấy người mình yêu và hạnh phúc hơn khi được bên nhà chồng yêu quý. Bao nhiêu hứa hẹn tương lai của bố mẹ kết thúc nhanh quá. Nào là chồng đâu thì vợ đó, nào là ông bà và em là bố mẹ lo không tới lượt các con. Do mẹ bất tài,vô dụng có bầu mà không kiếm ra nhiều tiền, có bầu mà nghén để ông bà nội con phải lo lắng cho bố con vì có vợ ăn hại như vậy. Có bầu mẹ vẫn phụ xây cửa hàng: từ vác gạch, xách vữa, san nền..rồi xong quán mẹ cứ vác bụng bầu đi hơn chục km lấy hàng rồi đi giao thẻ điện thoại khắp nơi, đúng là mẹ vô dụng con ạ. Mẹ không để bố con phải giặt quần áo,phải cơm nước thậm chí là bóp chân hay đấm lưng cho mẹ, mẹ đúng là vô dụng! Trước hôm đi sinh con mẹ vẫn phi xe một mình đi gần 20km lấy hàng đúng là mẹ vô dụng! Mẹ vô dụng vậy đó nên ông bà con thay đổi bắt mẹ ở nhà lo việc nhà !
Mẹ 24 tuổi đã có những nếp nhăn 2 bên khoé mắt. Mắt mẹ sụp xuống như một người phụ nữ trung niên bởi mẹ đã trải qua quãng thời gian không tưởng của đời mình. Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, mẹ chưa kịp vỡ oà khi có con thì sóng gió ập đến. Làm dâu 1 năm thì mẹ chỉ thực sự ở cùng gia đình nội của con 4 tháng nhưng 4 tháng đó lại quyết định cuộc sống của mẹ con mình từ giờ về sau con trai ạ. Mẹ không thể làm một người con dâu như nhà nội con yêu cầu nên mẹ tự ra đi ! Những đúng sai,những hờn giận giờ không còn quan trọng nữa rồi. Hạnh phúc của mẹ được mang ra bàn bạc, đánh đổi, trả giá.
Mẹ thấy nên kết thúc tất cả trong sự tôn trọng của hai bên gia đình và kết thúc những bão giông trong lòng mẹ! Bố con đã chọn “tương lai-sự nghiệp” và chọn “gia đình ” lớn đó chứ không chọn “gia đình nhỏ” nên mẹ con mình sẽ là một “gia đình riêng”. Mẹ chỉ mong sao cho bố con được mạnh khoẻ và bình an dù có lấy người khác cũng đừng cho mẹ biết vì thực sự mẹ không nghĩ mẹ chịu đựng được điều đó xảy ra.
Mẹ thấy bất công lắm ,mẹ muốn hét lên,muốn gào khóc nhưng mẹ im lặng và chỉ chờ đêm xuống để vỡ oà ra những giọt nước mắt sau nụ cười hàng ngày. Mẹ cũng đi học,cũng muốn có sự nghiệp,muốn có tương lai và có công việc ổn định tại sao ép mẹ ở nhà? Tại sao không cho bố mẹ gần nhau mà cứ phải là mẹ ở nhà mới được? Tại sao không để mẹ con mình đi làm với bố? Tại sao ông bà nội con không chăm sóc cụ nội và chú con mà phải là mẹ? Tại sao mẹ học đại học xong nói mẹ đi làm công nhân? Tại sao cho bố con đi nước ngoài còn mẹ con mình ở nhà cơm nước?
Mẹ chăm con 4 tháng con khóc thâu đêm mẹ chưa đêm nào được đặt lưng 2h đồng hồ chứ chưa nói ngủ tới sáng,đặt con xuống là con khóc vậy là mẹ con mình bế nhau thâu đêm suốt sáng. Cơm mẹ không nuốt được sữa ít con lại càng khóc. Mẹ giặt giũ,tắm rửa cho con từ khi con mới 20 ngày tuổi mà vết mổ của mẹ 1 tháng còn chưa tiêu chỉ,lưng mẹ đau ngồi không được. Rồi con được 3 tháng mẹ chỉ cần ai bế giúp để chui vào nhà vệ sinh ngủ gật 5 phút cho tỉnh táo,c ó hôm vết tay còn hằn lên má chú con hỏi mà mẹ nói mẹ không biết vì sao lại thế. Mẹ vừa quét nhà vừa nhắm mắt vì hai mí mắt của mẹ không thể mở ra được. Trưa nắng 38-39 độ mẹ địu con để hai mẹ con mình cùng lau nhà.
Mẹ làm mọi việc không để yên chân, yên tay chút nào chỉ mong không bị mắng thôi mà không ngày nào mẹ được yên con ạ,mẹ mệt lắm,mẹ muốn ngủ,mẹ muốn nằm nghỉ kể cả là trong nhà vệ sinh cũng được bởi mẹ quá mệt mỏi! Chăm con không hề dễ với mẹ chút nào lại không được sự giúp đỡ của nhà nội con vì ông bà con còn bận đi làm ăn vậy mà họ không để mẹ được yên ngày nào. Bế con cả đêm tới sáng mẹ ôm con nằm dưới nền nhà mà gọi “mẹ ơi” rồi nước mắt cứ ứa ra thôi con ạ. Sao họ ác vậy chứ? Rồi chuyện làm ăn không nói lý do bắt mẹ bỏ cửa hàng, bỏ tất cả và chỉ với câu “tao bảo về là về” vậy là hàng ngày lôi chuyện tiền nong ra hỏi, chửi thậm chí còn dơ tay định đánh mẹ nữa.
Người mà đã lên chức “ông nội” của con hàng ngày soi mói, mắng nhiếc, bắt mẹ phải thế này, phải thế kia rồi to tiếng hàng ngày với mẹ. Tại sao là bố của ba đứa con rồi mà lại đối xử với “con người ta” như vậy? Hay là do không phải con mình nên không xót xa hay sao? Hàng ngày, hàng ngày và hàng ngày mẹ chịu những lời xúc phạm tới danh dự và lòng tự trọng từ “ông nội con” . Điều gì đến vẫn sẽ đến mọi thứ vượt quá mức chịu đựng của mẹ và mẹ lấy hết bình tĩnh chải lại tóc, lấy tiền và bế con đi hơn 1km bắt xe về ông bà ngoại.
Ông ngoại đón con, bà ngoại thì chỉ khóc và khóc khi nhìn mẹ con mình. Mẹ xanh như tàu lá chuối còn con thì đang khóc vì đói và mệt do đi đường xa. Hơn 3 tháng mẹ con mình đi nhà nội con cũng qua,qua thăm con cũng muốn mọi chuyện rõ ràng và thế là hạnh phúc của mẹ được đưa lên bàn cân. Bên nhà nội con trả giá là “mẹ ở nhà còn bố con muốn làm gì hay đi đâu là quyền bố con”. Nhà ngoại trả giá lại ” bố con đi đâu thì mẹ con mình theo đó” chẳng bên nào chịu bên nào nên gia đình nhỏ của mẹ con mình lìa tan.
Bố con mệt mỏi rồi, bố con thấy phiền phức và mong mẹ sẽ buông tha cho bố con. Thay vì đối diện với gia đình hai bên thì bố con tìm cách trốn tránh ,thay vì động viên hay hỏi thăm mẹ con mình bố con chọn cách im lặng. Thay vì dang tay ra cho mẹ con mình dựa vào thì bố con chọn cách ra đi. Bố trách mẹ là lúc bố cần nhất mẹ lại đi, mẹ đi vì bố không có tiền nghe mà tim mẹ đau khủng khiếp con ạ! Vì tiền mà mẹ đi, vì bố con nghèo nên mẹ mới bỏ đi mẹ mới hiểu ra bao lâu nay sống bên nhau bố hiểu mẹ đến mức nào.
Mẹ lấy bố lúc đó thậm chí tiền tiêu hàng tháng của bố con là mẹ đi làm đưa cho. Bố con ở quê lấy tiền chi tiêu hàng tháng, là mẹ mua sắm cho bố con đồ dùng cá nhân. Vậy mà giờ bố con nói mẹ đi vì bố con nghèo nên bố con quyết đi làm kiếm nhiều tiền và sẽ có vợ khác và con khác không cần mẹ con mình nữa. Đời không cho ai quá nhiều và không lấy của ai quá nhiều. Hạnh phúc không thể mang lên bàn cân lại càng không thể đến từ một phía. Xa bố con rồi mẹ vẫn lo bố con bị ông bà la mắng hay đánh đập nhưng mẹ lo xa quá rồi vì mẹ là người ngoài mới bị mắng chứ bố con sao lại bị mắng được.
Mẹ quyết định giải thoát cho bố con,cho mẹ và cho gia đình hai bên. Từ nay gia đình nhỏ có mẹ và con, mẹ sẽ cố gắng gấp đôi để cho gia đình nhỏ thật hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười. Cuối tháng 9 trời sang thu có chút sương sớm lành lạnh, khoảng lặng chiều buông làm lòng mẹ tê buốt! Thương con, thương chính bản thân mình và thương kiếp người phụ nữ đa đoan!