Chào mọi người, mình thì không phải là mẹ đơn thân. Mình còn là sinh viên và cũng sắp tốt nghiệp. Mình sinh ra trong gia đình có điều kiện ổn định, được ba mẹ cho học cao, ngoại hình ưa nhìn, xinh xắn, mà không hiểu sao tình cảm mình lận đận quá.
- Phía sau hạnh phúc là nỗi đau kéo dài
- Con nhớ gia đình, nhớ trung thu của mẹ.
- Em đã cố tình làm mẹ đơn thân đấy!
Mình có yêu 1 người, yêu chân thành nhưng lại phải xa nhau do khoảng cách. Anh ấy sợ khó khăn. Vậy đó, mình mất niềm tin thật sự khi mà tất cả những hẹn ước, những kế hoạch sụp đổ hết. Mình với anh chưa đi quá giới hạn vì anh muốn giữ gìn cho mình. Nhưng anh đã đi rồi, mình xin lỗi vì vẫn nhớ anh mỗi ngày. Chúng mình rất khó có cơ hội bên nhau, có thể mãi sẽ không có ngày gặp lại vì nhiều lí do.
Còn mình bây giờ, cảm giác yêu cũng không còn, mặc dù xung quanh có những người vẫn chờ đợi. Mình sợ yêu, sợ cảm giác sắp có được lại mất đi người mà mình trân quý nhất. Bạn bè bảo có phải do mình học cao nên mình đang chọn người thích hợp với mình không, nhưng mình thật sự không phải người kén chọn. Chỉ là mình không có cảm giác đồng điệu khi nói chuyện cùng những người khác.
Mình đi học xa nhà, sống riêng 1 mình và tự lập mọi thứ, từ bếp núc, nhà cửa, đi học, ốm đau liệt giường, đến đêm hôm có chuyện gì xảy ra mình đều lo chu toàn cả. Người ta hỏi mình không biết sợ à? Mình thì thấy quen rồi, không có 1 chỗ dựa vững chắc mình vẫn sống tốt. Cuộc sống của mình chỉ xoay quanh việc học, việc chăm chút cho bản thân và tìm hiểu về việc làm mẹ đơn thân. Nghe có vẻ hơi khó tin, nhưng mình quyết tâm lắm.
Đối với mình bây giờ, tình thương dồn hết cho ba mẹ và những người thân, trong giấc mơ mỗi đêm hay trong suy nghĩ đều không có bóng dáng của người đàn ông. Mình nghĩ với trình độ cộng 1 chút nhan sắc và chí cầu tiến, mình có thể tìm được 1 công việc ổn định đủ để lo cho hai mẹ con sau này mà không phải lo đói no. Mình không quan tâm lắm về người khác can ngăn, nhưng liệu suy nghĩ của mình có đúng ko?
Confession!