Em 23 tuổi, lấy chồng được hơn 2 năm và có 1 nhóc vừa tròn 9 tháng tuổi. Cuộc sống hôn nhân của em không hạnh phúc, mà cũng không hoàn toàn là đau khổ. Chồng rất yêu em, ba má chồng cũng chưa nói nặng em câu nào. Nhưng họ vô tâm, vô tâm ghê lắm!
Có kể ra thì cũng không biết bao giờ mới hết, và mỗi người 1 cảm nhận khác nhau. Em từng nghĩ, nếu người ta không thay đổi được thì mình cứ thay đổi để chấp nhận, nhưng em đã sai. Sức chịu đựng của mỗi người đều có giới hạn, và giới hạn của em là khi em nhận ra mình từng có ý định ném đứa con chỉ mới mười mấy ngày tuổi xuống đất vì trầm cảm sau sinh. Em chỉ muốn thoát khỏi địa ngục đó, nhưng nhìn nụ cười của con, em lần lượt bỏ qua hết lần này đến lần khác. Ngay cả khi em nằm trên giường bệnh chưa biết sống chết thế nào, em vẫn phải chịu đựng những tổn thương do chồng em gây ra. Chỉ có 2 từ: đau đớn.
Em đã cho chồng rất nhiều cơ hội, để đến ngày em bị ăn cái tát thứ 2 thì em mới nhận ra, chồng em không bao giờ thay đổi. Em sẽ ly hôn, em ko muốn phí hoài tuổi xuân của mình cho những con người ko đáng. Nhưng em phải về đâu? Mẹ con em phải về đâu? Bên ngoại không đón nhận, bên nội thì không thể sống, chỉ có em và con, em biết phải làm gì đây? Em không sợ cực khổ, không sợ lời dị nghị, không sợ cô đơn, em chỉ sợ con em sẽ phải khổ sở.
Em lại không có việc làm, con thì còn quá nhỏ… Em muốn đi ra khỏi nơi này, chỉ có con mà thôi, em muốn đi ngay tức khắc, nhưng còn giấy tờ, thủ tục ly hôn các thứ, mọi người có thể tư vấn giúp em không? Con đường nào cho em và con đây?
cfsmedonthan(Hle240393..)
Bình luận bị đóng