Anh ah!
4 năm qua đi, lẽ ra em không nên gọi anh bằng 2 từ “anh ah” thân thương đến như thế. Nhưng “mày tao” để làm gì khi những vết thương lòng, những đau đớn em phải 1 mình gánh chịu đều cũng đã đi qua.
- Ước gì xã hội ngoài kia không thi nhau dạy phụ nữ phải làm gì
- Mẹ yêu thế giới vì trong thế giới này có con
- Nếu một ngày ba con quay trở lại
Nghĩ lại cái ngày giông tố táp vào cuốn trôi đi tất cả những gì đẹp đẽ nhất, hạnh phúc nhất khi lần đầu tiên em được làm “mẹ” thì cũng chính là khoảng thời gian em phải 1 mình với đứa con thơ vừa lọt lòng được 25 ngày bị chính anh bỏ rơi…
Anh ah! Đến bây giờ em cũng không thể hiểu được, vì sao ngày đó anh lại “nhẫn tâm” đến như thế? Bao nhiêu người khuyên anh đừng đối xử với em và con như vậy nhưng mà anh vẫn cố chấp dứt áo ra đi. Anh bạc bẽo đến mức độ quá tàn nhẫn anh ah,em đã làm gì sai mà khiến anh từ 1 người hết mực thương yêu em, thay em chăm con cả đêm không được ngủ để rồi những ngày tháng ít ỏi được chăm bẵm con mình chỉ ngắn ngủi thế sao a? Em hận cuộc đời này, em hận anh tại sao lại nhu nhược đến mức dời bỏ mẹ con em. Những năm tháng qua anh đã làm gì? Bỏ rơi mẹ con em chắc lương tâm anh chưa 1 ngày nào cắn dứt phải không? Là con người với nhau sao anh nỡ đối xử ác tâm thế? Dã man thế?
Em biết khoảng thời gian sống cùng với em anh đã toan tính thế nào rồi, anh sắp đặt 1 vở kịch và diễn cùng em như thật vậy. Sao ông trời trớ trêu thế? Sao lại đẩy 1 đứa con gái từ tấm bé đã không có lấy 1 ai quan tâm, không có được 1 gia đình trọn vẹn như em phải gánh chịu nỗi mất mát quá lớn,sao lại đẩy em bàn tay trắng bồng bế 1 đứa con chưa sạch máu đầu ra đường thế anh? Anh và nhà anh chắc hả hê lắm, nghĩ em mà căm thù anh từng giây phút. Lúc đó em đã tính đến cái chết, tính đến sẽ giết chết 1 thằng khốn nạn như anh nhưng thương thay em nhìn lại phận mình… Em đã khổ cùng cực rồi, trong lúc quẫn chí em đã định liều mình như thế đấy…. Nhưng anh ah, ông trời không cho phép em làm như thế, nhìn đứa con thơ chưa tròn tháng nằm ngủ ngoan em lại tự an ủi mình.”uhm” thì “làm mẹ đơn thân“phải thật mạnh mẽ, phải thật nghị lực để bước qua nỗi đau này..
Và rồi 1 tháng,2 tháng,3 tháng. Mọi sự an ủi,mọi lời động viên từ rất nhiều người bạn đã khiến tâm can em bớt rối bời, em đã thôi đi tìm gặp anh để năn nỉ anh về với con, em cũng đã không tìm cách để trả thù anh, không còn tìm đến làm phiền anh nữa. Lúc đó em chỉ nghĩ hãy cứ để ông trời công tâm tính toán với 1 kẻ “hèn hạ và bạc bẽo” như anh. Cả anh và người nhà anh nữa, đều không công nhận “giọt máu bỏ rơi” này thì em sẽ nuôi, em sẽ nhận hết trách nhiệm, thiệt thòi muôn thuở này về mình và bắt đầu lại từ đầu.
Em tay trắng bế con về nhà mẹ… Tài sản là những gì còn sót lại ở nhà trọ khi em và anh ra ở riêng sắm sửa được đồ cơ bản để ở em mang bán thanh lý để có ít tiền mua sữa cho con. Em nhớ như in cái cảnh mẹ anh đến dọn dẹp đồ đạc của anh và những thứ anh mang từ nhà anh đến. Ngay cả cái phích nước, cái tủ lạnh và cả cái bình nước còn uống dở mẹ anh cũng 1 tay thu dọn về sạch mà không 1 lần ngoảnh mặt nhìn lại em và giọt máu nhà anh. Bà ấy mang cả cái phích nước còn sót lại chút nước nóng để pha sữa cho con anh mà không chút đắn đo anh ah. Người nhà anh bạc bẽo để rồi anh cũng biến thành kẻ “vô lương tâm” theo gót bố mẹ mình. Đời em bắt đầu sang trang mới kể từ đây…
Thằng bé được 2 tháng, em suy nghĩ nhiều mất sữa nên nuôi con hoàn toàn bằng sữa ngoài. Gia đình bên ngoại cũng không hỗ trợ ngoại trừ cho em và con 1 chỗ ở nương thân. Tiền bán đồ em mua bỉm sữa cho con cũng dần cạn kiệt , em bỏ đứa con thơ mới 2 tháng ở nhà cho em gái trông hộ và bắt đầu xin việc làm.
Những ngày tháng 6 trời nắng chan chua đổ mẻ, em xin được việc làm telesale cho 1 công ty tư nhân. Hàng ngày em đạp xe đi làm 14km từ sáng sớm đến chiều muộn mới về, thằng bé con vứt ở nhà cho em gái trông. Tiền không có, em nhịn ăn sáng và những bữa trưa ở công ty em mang mỳ tôm pha với nước nóng ăn cho qua bữa trưa. Bạn bè em gọi cho em kể rằng gặp anh lượn xe máy ăn phở ở trên phố, lúc đó em bất giác giật mình và cười khểnh” thì ra anh cũng khốn nạn biết bao” em sẽ chờ xem cái ngày mà ông trời sẽ trừng phạt anh, và em tự nhủ với lòng: có chết đói, có ra đường thì em cũng không bao giờ tìm đến để ngửa tay nhận đồng tiền dơ bẩn từ 1 thằng đểu giả như anh.
Tháng lương đầu tiên đi làm được đồng lương ít ỏi, em mang về mua sữa bỉm và không quên mua cho thằng con trai mới 3 tháng tuổi 1 bộ quần áo mới. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của con em phải tự dặn lòng thật cố gắng để cho con có 1 c.s tốt và rồi phép màu cũng đã đến với em và con. Ông trời quả đúng không lấy hết của ai cái gì , ở hiền luôn gặp may.
Em may mắn vì được ông trời ban cho “ngoại hình” và giọng nói “sắc sảo”. Mấy tháng trời em lăn lộn, vất vả đến hao gầy để đổi lấy 1 vị trí với mức lương gọi là “tạm ổn” để không chật vật lo bỉm sữa cho con. Em được bổ nhiệm vào vị trí “trưởng phòng kinh doanh”. Em vay tiền mua cho mình 1 chiếc xe máy,thời gian rảnh em chăm sóc con và chăm sóc bản thân mình. Vừa đi làm, vừa trả nợ, vừa chăm con… Tuy sống chung cùng 1 thành phố nhưng tuyệt nhiên anh chưa 1 lần tìm gặp lại mẹ con em.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi, con trai em giờ được 4 tuổi, 4 năm qua em đã phải đánh đổi bằng cả sự hy sinh và nước mắt. Những đêm thức trắng chăm con ốm, sáng ra lại vội vàng đến công ty. Dần dà cuộc sống của mẹ con em trôi qua êm đềm, cứ thế nỗi đau ngày 1 nguôi ngoai và em cũng đã tự mình đứng được bằng chính đôi chân của mình.
Gần đây,nghe tin anh. Ông trời quả thật rất có mắt phải không a??? Em hả hê với những lời “bạn anh” kể khi em tình cờ gặp lại anh ấy… Em tưởng sau khi “bỏ rơi” em và con 1 cách “khốn nạn” thế thì anh phải tìm được 1 người hợp ý bố mẹ anh lắm cơ, phải làm công chức nhà nước,phải là con nhà danh giá lắm… Hoá ra anh số anh cũng chẳng ra gì, cũng sống với 1 con hơn anh 2 tuổi, lại còn có 1 đời chồng 1 đứa con riêng… Trong khi đó con anh anh không nhận , không nuôi và không thèm đoái hoài sự sống chết. Anh nuôi con tu hú,mà con kia thì lại không bằng 1 phần của em. Em hả hê lắm anh biết chưa??? Em cười nhạo cuộc đời anh, bao năm qua em vất vả ngược xuôi, lo cho bản thân mình và con cái đến ngày hôm nay em quá tự hào. Còn anh,anh gặp quả báo rồi đấy. Đời này, kiếp này em hận anh và sau này con em lớn chắc chắn em sẽ dậy nó tử tế và không cho nó biết nó đã từng có 1 thằng bố “khốn nạn” đến mức nào.
Em đã đưa con đi khỏi cái thành phố nơi mà ở đó có 1 thằng cha tồi và 1 quá khứ không mấy may mắn như những đứa trẻ khác… Giờ đây em và con em sống hạnh phúc lắm anh có biết không? Em chỉ trách mình không thể cho con 1 gia đình “trọn vẹn” nhưng em chắc chắn có thể bù đắp sự thiệt thòi gấp 10 lần cho con hơn là cho nó biết có 1 thằng bố “tồi tệ” như anh.
ANH ah, từng ấy năm trôi qua, em vẫn nhớ như in,em ghi lòng tạc dạ để nhắc lại từng nỗi đau đớn mình và con đã trải đủ… Còn anh, lương tâm anh giờ này liệu có được thảnh thơi hay đang dằn vặt vì trong quá khứ “anh đã từng khốn nạn” biết chừng nào!!!!!
Cfsmedonthan