Từ khi biết mình sắp được làm mẹ. Mẹ biết lúc đó trách nhiệm của mình sẽ nặng hơn . Mẹ cũng rất vui . niềm vui ấy tất cả những người mẹ trên thế giới này đều cảm nhận được . Nhưng song song với điều đó. Mẹ cũng lo lắng rất nhiều.
- Làm mẹ đơn thân không có gì là bất hạnh cả!
- Muốn làm mẹ đơn thân, suy nghĩ của tôi liệu có đúng?
- Phía sau hạnh phúc là nỗi đau kéo dài
Mẹ lo cho tương lai phía trước , vì hiện tại thì không có được suôn sẻ. Mẹ suy nghĩ rất nhiều, mẹ nghĩ hay là mình ích kỉ chút đi. Nhưng mẹ nghĩ lại . Ông trời đưa con đến bên mẹ là 1niềm vinh dự lớn nhất niềm hạnh phúc mẹ được có. Mẹ đã chọn không được ích kỉ và lúc đó mẹ mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với mẹ con ta.
Nhưng không . Mang bầu gần 3tháng . Bố con không ở nhà nữa , lúc đó mẹ suy nghĩ và gần như suy sụp rất nhiều. Lúc cần bố con nhất thì lại không được. Mẹ buồn và mẹ đã khóc rất nhiều. Mẹ cứ nghĩ lúc bụng mang dạ chửa thì lại thui thủi một mình. Người ta thì có chồng chăm chồng bên cạnh. Cứ vậy mà mẹ nghĩ tủi mẹ khóc thôi. Nhưng mẹ vẫn bình tĩnh vì Con . Mẹ biết nếu mẹ cứ như vậy mẹ sẽ làm Con ảnh hưởng. Nhiều khi mẹ cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Dần dần ngày tháng trôi qua. Mẹ hạnh phúc khi nghĩ đến cái ngày được nhìn con chào đời. Mẹ mong khi Con ra đời mọi thứ sẽ có gì thay đổi. Nhất là bố con .
Ấy vậy mà những gì mẹ nghĩ lại không thành sự thật. Mẹ không biết là như thế nào. mẹ vội vàng hay mẹ suy nghĩ quá. nhưng khi con ra đời gần 3tháng sau bố con về. Việc đầu tiên là đòi bế con ngay. Nhìn vậy mẹ vui thầm. Nghĩ rằng bố sẽ nhìn Con mà biết thay đổi biết làm lại tất cả sau những vấp ngã kia. Ấy vậy mà, được dạo đầu còn chăm chỉ an cần . Rồi dần sau lại , bỏ mẹ con mình đi chơi. Mẹ nghĩ chắc tới tối về. Nhưng ai biết là sau 2 ngày mới về. Mẹ buồn lắm nhưng nghĩ thôi bỏ qua đi chắc chỉ ham vui tý thôi. Nhưng rồi được 1 2ngày ở nhà rồi bố con lại đi còn nói dối mẹ đi làm nữa. 1 ngày 2ngày 3 ngày không về. Mẹ không biết dù không nghĩ cho mẹ thì cung phả nghĩ cho con chứ . Ấy vậy mà bố con cứ đi biền biệt .
Cả tuần rồi mới chịu về , mà còn mắng mẹ lúc nào cũng ôm con để không ai bế được. Thế rồi đánh mẹ, mẹ buồn mẹ thấy không cam lòng . Mẹ ấm ức lắm vì bố con ích kỉ. Chỉ biết bản thân mình , nhưng rồi vì con mẹ nhịn nhưng cái gì nó cũng có cái giá và giới hạn của mình thôi. Chứ không phải nhún nhường để rồi bố con không thèm ngó ngàng gì tới lời mẹ nói và còn xem thường mẹ.
Mẹ chán với tất cả những gì bố con đã làm từ khi bố con về. Mẹ thấy mẹt mỏi và nặng nề hơn. Nghĩ những lúc bố để con khóc thét mà không để mẹ bế con. Bố ích kỉ như thế chỉ làm khổ con thôi. Những ngày bố đi mẹ nghĩ bố còn ham chơi với xã hội ngoài kia.
Mẹ không muốn mọi chuyện như thế này mãi mãi. Và mẹ đã quyết định bỏ bố con và nuôi con . Dù mẹ biết đó sẽ làm con thiệt thòi nhiều lắm. Nhưng con à !!! Mẹ mong sau này khi con lớn con sẽ hiểu những gì mẹ làm . Chỉ vì 1 điều duy nhất là Con thôi. Trước kia có lúc mẹ đã nghĩ sẽ buông bỏ tất cả.nhưng khi có Con . Mẹ biết mình không thể như thế. Nhiều khi mẹ trách mình. Con sinh ra đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Vậy mà bây giờ lại . Mẹ có lỗi với con .
Con à !!! Từ khi mẹ quyết định như thế. Mẹ cũng không Vui sướng gì . Mẹ biết chẳng 1 gia đình nào muốn như thế cả , nhiều lúc mẹ nghĩ mà chỉ ôm Con khóc thôi. Nhiều lúc mệt mỏi. Nhưng lại thấy con cười lúc ấy mẹ lại chẳng biết mệt mỏi là gì nữa Con ạ .Mẹ biết chính bản thân mình đang phải vượt qua Khó khăn. Điều này không hề đơn giản và dễ dàng chút nào cả .
Nhưng con ạ. Mẹ làm vậy cũng là muốn tốt cho Con và cho cả mẹ thôi .
Hiện tại thì có vất vả và cả về sau này sẽ còn nhiều khó khăn và vất vả hơn nưã. Nhưng mẹ sẽ cố gắng hết sức có gắng tất cả cho tương lai của Con và cả của mẹ nữa .
Mẹ chỉ biết nói : Mẹ đã để con chịu nhiều thiệt thòi. Mẹ có lỗi với con nhiều. Mẹ xin lỗi con trai của mẹ.
Mẹ iu Con
Zin của mẹ .
Cfsmedonthan